Con rồng độc ác bị công chúa lúc bắt đi, lúc này sắc mặt đã chuyển sang tái mét.  

Anh ta không hiểu tại sao lại có một trò chơi quái đản như nhảy bungee trong công viên vui chơi giải trí! Không phải nên giống như Disney, lấy chuyện cổ tích lãng mạn là chủ đề chính sao?  

Advertisement

"A Mạn, không nhất thiết phải nhảy bungee chứ?"  

Phong Lăng cười gượng: "Trò chơi này quá nguy hiểm."  

Advertisement

“Nếu nguy hiểm thì đã bị cấm từ lâu rồi.” Khương Mạn tò mò nhìn anh ta:  

"Đàn anh, anh sợ à?"  

Cách gọi đàn anh này đột nhiên khiến mối quan hệ trở nên gần gũi hơn.  

Giọng điệu cô nhẹ nhàng trước nay chưa từng có.  

Phong Lăng có chút bị mê hoặc, là tổng giám đốc của một công ty giải trí, sao anh ta lại chưa từng thấy phụ nữ đẹp.  

Cho dù anh ta tiếp cận Khương Mạn vì những mục đích khác, anh ta cũng phải thừa nhận rằng Khương Mạn thực sự rất đẹp!  

Khi còn học đại học, cô yếu đuối như một loại dây tơ hồng khiến người ta kích động muốn tàn phá, chà đạp cô đến nát vụn. Nhưng đẹp kiểu đó nhìn nhiều cũng sẽ chán.  

Cô của bây giờ, khắp người giống như phủ đầy gai giống như Medusa trong thần thoại Hy Lạp, cô xinh đẹp, hấp dẫn, nhưng cô lại vô cùng nguy hiểm. Loại nguy hiểm này là cám dỗ chí mạng đối với đàn ông!  

(Medusa là con quỷ trẻ nhất, hung dữ nhất trong ba chị em quỷ của thần thoại Hy Lạp)   

Ai mà không muốn chinh phục một người phụ nữ như vậy chứ?  

“Chỉ là nhảy bungee thôi mà, có gì mà phải sợ.” Phong Lăng giả giờ bình tĩnh.  

Sợ chắc chắn là anh ta vẫn sợ, nhưng cũng không đến nỗi là không dám chơi.  

"Vậy thì tốt rồi " Khương Mạn gật đầu:  

"Tôi thấy ở đây có khá nhiều trò chơi trên cao."  

"Nhảy bungee, đu dây trên không, nhảy cực hạn, từng bước giật mình..." Khi nói hai mắt Khương Mạn sáng lên.  

Nụ cười của Phong Lăng tắt ngóm với tốc độ có thể nhìn thấy bằng mắt thường.  

"Không phải em đều muốn chơi hết những trò đó chứ?"  

Khương Mạn gật đầu: "Tới cũng đã tới rồi..."  

Đế Quốc có bốn câu nói nổi tiếng là: Tới cũng đã tới rồi, qua năm mới rồi, vẫn là trẻ con, người cũng đã chết rồi...  

Bây giờ vẫn chưa phải là năm mới, Phong Lăng cũng không phải là một đứa trẻ nữa, anh ta cũng đã có thể chịu trách nhiệm với lời nói và hành động của mình, vậy nên có chết hay không… không thể đổ lỗi cho người khác.   

Nhưng Khương Mạn vẫn nhắc nhở nói:   

"Nếu như anh sợ thì cứ ở bên cạnh nhìn là được rồi." 

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play