Khóe miệng Khương Mạn giật giật, lấy tay chỉ vào bãi phân của con ngỗng: “Nói thật là do con ngỗng kia, nó đi nhiều quá……”  

Cố Trầm dùng ánh mắt lễ phép nhìn qua, đồng tình với con ngỗng. Con ngỗng đáng thương, thay người khác gánh tội, cuộc đời không có quyền được quyết định.   

Advertisement

Cố đại trợ lý thở dài một hơi, đau lòng nói: “Đúng là con ngỗng không biết điều.”  

Khương Mạn cũng không muốn giải thích nữa, Bạc Hạc Hiên nói không sai trợ lý của anh ta đúng là đang phải uống thuốc, chắc hôm nay chưa uống đủ liều!  

Advertisement

Vài phút sau, Bạc Hạc Hiên thay quần áo xong đi ra. Khương Mạn đi tới cầm lại cái khăn tắm và bộ quần áo ngủ anh ta vừa thay ra, cắn răng nói nhỏ: “Trợ lý của anh bị điên rồi.”  

Bạc Hạc Hiên nhấc mắt nhìn qua thấy khoé môi Cố Trầm đang cong lên, sau đó dùng một tay đẩy gọng kính. Tròng kính phản chiếu lại ánh sáng, che đi ánh mắt giễu cợt của anh ta.   

“Đừng quan tâm tới anh ta.” Bạc Hạc Hiên nhẹ giọng nói, “Chắc là ra ngoài mà quên uống thuốc.”  

Cố Trầm không nghe thấy hai người nói gì, nhưng trong lòng lại khinh bỉ hành vi bỉ ổi của đôi cẩu nam nữ này.   

Nhìn thấy Bạc Hạc Hiên ôm một đống quần áo ra thì cố ý hỏi: “Ui da, đây là đồ ngủ của nam giới à……”  

“Của ông ngoại tôi.” Khương Mạn trả lời.   

Sợ anh ta không tin, còn cố ý giở quần áo ra, để anh ta nhìn rõ gu thẩm mỹ của bộ quần áo này già thế nào. Đương nhiên là Cố Trầm tin, gu thẩm mỹ già tới mức chả có người thanh niên nào chịu đựng nổi.   

Nhưng anh ta quan tâm là chuyện…… “Ông ngoại cô……không ở nhà à?”  

“Đương nhiên không.”  

Cố Trầm yên tâm rồi, may mà hai người vẫn còn nhân tính, nếu không tim của người già sao chịu được chuyện này.   

Khương Mạn cảm thấy mạch suy nghĩ của vị trợ lý này hơi không bình thường. Bạc Hạc Hiên liếc nhìn Cố Trầm một cái, đại khái cũng hiểu được trong đầu anh ta đang nghĩ cái gì.   

“Tôi về trước nhé, hẹn gặp lại ở studio.”  

Khương Mạn gật đầu.   

“Con ngỗng kia…...” Bạc Hạc Hiên nhìn ra ban công không nhịn được hỏi:  “Có cần tôi nuôi hộ một khoảng thời gian không?”  

Nhà Khương Mạn đang ở không được to lắm, hai phòng phòng ngủ một phòng khách, lại nuôi thêm một con ngỗng thì đúng là hơi làm người ta đau đầu.   

“Nếu không phiền thì vậy là tốt nhất.”  

Khương Mạn gật đầu, cô ấy cảm thấy con ngỗng và mình không hợp nhau lắm, sợ là nó sẽ không sống được quá hai ngày nữa, nếu còn ở đây nó chỉ còn nước vào bụng mình ở thôi.   

Hai người đàn ông một con ngỗng đi rồi, trong nhà chỉ còn lại Khương Mạn và Lộ Lộ.  

“Khương, chị Khương và anh Bạc, hai người……” 

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play