“Tự tay gọt táo, thì tự ăn sạch đi!”  

Khương – võ thần nghiêm khắc ra lệnh.   

Advertisement

Khoé môi của Bạc Hạc Hiên không tự chủ nhếch lên, nhai miếng táo trong mồm, vị ngọt dần dần lan ra đầu lưỡi còn chưa kịp nuốt xuống, vị ngọt đã lan cả vào tim.   

“Dữ thật……Tiểu Yêu Nhi……” anh nhỏ giọng nói. Ba chữ cuối cùng nói vô cùng nhỏ.   

Advertisement

“Anh nói cái gì?”  

“Tôi nói em và con Yêu Nhi nhà tôi dữ như nhau.”  

“Sao thế được.” Mặt Khương Mạn nhăn nhó lắc đầu: “Tôi phải dữ hơn nó chứ.”  

Bạc Hạc Hiên không nhịn nổi nữa, nghiêng đầu cười ngặt nghẽo. Tiếng cười từ tinh tế cao quý chuyển sang sảng khoái thoải mái. Không còn thấy kiểu bông hoa cao quý trên núi cao, cũng không phải loại cao ngạo khó với.   

Khương Mạn sững sờ một lúc mới nhận thức được anh ta đang cười mình, bất giác siết chặt nắm đấm. Một lúc sau khuôn mặt biến hoá, nắm đấm cũng được buông lỏng. Hay là cứ đấm chết tên đàn ông này đi nhờ?  

Nhưng mà làm vậy thì hình như hơi vô nhân tính, dù gì bữa trưa anh  ta cũng mời mình ăn, lại còn tới nhà giúp cô dọn dẹp……Thôi không giết nữa, nhưng mà cục tức trong lòng không nuốt nổi.   

Đang lúc cô do dự, thì Bạc Hạc Hiên dừng cười, sau đó lại chủ động giơ tay ra.   

“Làm gì?” Khương Mạn bướng bỉnh hỏi một câu.  

“Cho em đánh một cái để đỡ tức.” Đôi mắt sâu thẳm tuyệt đẹp của người đàn ông, giống như muốn câu đi hồn phách của người khác, trên môi còn nở nụ cười cưng chiều.   

Ánh mắt Khương Mạn loé lên: “Không thèm đánh anh.”  

Có phải trẻ con đâu, cũng có phải thầy cô giáo đâu, đánh tay thì nói làm cái gì. Vừa nói xong lời này, cô nhanh tay búng lại một cái vào trán Bạc Hạc Hiên!  

Người đàn ông xì một cái, cũng không đến mức đau lắm nhưng mà lại bị giật mình. Hai mắt hơi tối lại, cũng không đánh trả, đúng lúc này mũi Khương Mạn hít hít một cái: “Oẹ……”  

Hai người quay ra nhìn nhau, sau đó cùng quay qua nhìn ban công. “Nó lại đi nữa rồi……”  

Cả mặt Khương Mạn là bộ dạng tuyệt vọng!  

……  

Lộ Lộ và Cố Trầm gần như tới cùng lúc. Lúc mở cánh cửa ra, cô trợ lý nhỏ nhìn thấy Khương Mạn như là nhìn thấy vị cứu tinh, Cố Mạn thì mặt đen xì như ác tinh.  

Anh ta đi tới chỗ Khương Mạn nói: “Làm phiền rồi.”  

“Mời vào, không cần cởi giày.” Khương Mạn gật đầu, căn bản vì nhà làm gì có dép đi nhà cho người ta thay đâu.   

Sau khi hai người vào nhà, Cố Trầm bắt đầu nhìn quanh để tìm tung tích của Bạc Hạc Hiên, nhưng chỉ nghe được tiếng nước ở trong nhà tắm. Anh ta lại trầm mặc một lúc rồi mới hỏi: “Tôi tới hơi sớm à?” 

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play