Bốn người đang ngồi trong phòng riêng đều là cán bộ cấp cao của công ty giải trí Hoa Thị, ngồi tại vị trí chính giữa chính là Hoa Viện.  

Sắc mặt cô ta có chút u ám, đứng dậy nói: “Thầy Bạc nếu không muốn hợp tác với Hoa Thị thì có thể nói thẳng, không cần phải tìm lí do, lãng phí thời gian của cả hai bên.”  

Advertisement

Nụ cười của Cố Trầm không thay đổi, ừ ừ gật đầu: “Còn gì nữa không?”  

Sắc mặt của Hoa Viện càng tối xuống: “Lần sau, lúc quản lí Cố tìm lí do thì chi bằng kiểm tra weibo trước, tìm hiểu rõ xem nghệ sĩ dưới tay mình rốt cuộc đang làm gì!”  

Advertisement

Cố Trầm nghe vậy, mở điện thoại lên xem weibo, bỗng nhiên tỉnh ngộ.  

Anh ta dùng ngón trỏ đẩy gọng kính, mỉm cười, nói:   

“Quả thực là tôi thất trách.”  

Hoa Viện cười lạnh, còn chưa mở miệng, lời nói của Cố Trầm liền thay đổi: “Vậy thì nói thẳng luôn nhé.”  

“Xem ra thầy Bạc hoàn toàn không muốn hợp tác với các vị.”  

“Khoảng thời gian này, Hoa Thị Entertainment đơn phương tiết lộ cho bên truyền thông về việc hợp tác với thầy Bạc sắp tới, giá cổ phiếu của tập đoàn các vị tăng không ít nhỉ?”  

“Hữu nghị nhắc nhở đội PR của quý tập đoàn, sắp tới đây sẽ bận đấy.”  

“Ngoài ra, Hoa tiểu thư dùng mạng nông thôn à? Anh Bạc Hạc Hiên mới là chủ, tôi chỉ là người làm công dưới tay anh ấy thôi.”  

“Cuối cùng……”  

Nụ cười trên mặt Cố Trầm lập tức biến mất, đẩy gọng kính, giọng điệu kỳ quái: “Cô đang dạy tôi cách làm việc đấy sao?!”  

Bởi vì hành vi “bỏ trốn” của Bạc ảnh đế, Khương Mạn đành phải hỏi anh ta số size rồi bảo Lộ Lộ đi mua một bộ quần áo nam. Sau khi cúp máy, một số điện thoại lạ gọi tới, Khương Mạn thẳng tay nhấn từ chối. Vài giây sau đối phương lại gọi tiếp.   

Bạc Hạc Hiên nhìn số điện thoại rồi nói: “Nghe đi.”  

Khương Mạn hơi nhướng mày, sau đó ấn nghe rồi mở cả loa ngoài. Một giọng nam vang lên: “Chào cô, tôi là Cố Trầm, xin hỏi Bạc Hạc Hiên bây giờ có ở cùng cô không?”  

Khương Mạn nhìn sang người đàn ông bên cạnh, bĩu môi: Trợ lý nhà anh kìa, anh tự nói với anh ta chứ?  

Bạc Hạc Hiên cười nhưng không nói gì.  

Cố Trầm: “Ơ, không nói gì, thế là có ở cùng nhau rồi.”  

Khương Mạn: “……” Đủ thông minh đủ thẳng thắn.  

Cố Trầm: “Có thể phiền cô Khương chuyển lời không, xin anh ta bật điện thoại lên hộ tôi được không?”  

Khương Mạn quyết định bán đồng đội: “Anh ta nghe thấy đấy.”  

Vừa nói xong Bạc Hạc Hiên đưa tay búng trán cô một cái. Khương Mạn kêu lên trong vô thức: “Á – ”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play