Khương Mạn quay người, phát hiện một vấn đề: “Sao anh lại quấn khăn tắm mà ra đây vậy? Quần áo đâu?”  

“Bẩn rồi.” Bạc Hạc Hiên trả lời, sắc mặt không thề thay đổi.  

Advertisement

“À, thế vậy……” Khương Mạn liếc nhìn cặp chân dài phía dưới chiếc khăn tắm hình heo Peppa.  

“Trong nhà hình như tôi có bộ quần áo ngủ của ông ngoại tôi trước đây, anh có ngại nếu thay tạm ra không?”  

Advertisement

Bạc ảnh đế duy trì nụ cười: “Không ngại.”  

Sau khi Khương Mạn lục ra bộ quần áo ngủ thì đưa cho anh.  

Bộ đồ ngủ cotton màu xám, lại còn xù lông, nhưng may là vẫn rất sạch sẽ, quần áo trong tủ đều từng được giặt qua.  

Bạc Hạc Hiên vào phòng cô để thay quần áo, Khương Mạn ở ban công đem con ngỗng gây họa kia nhốt vào trong chuồng.  

Quần áo ngủ của người già rộng rãi, cũng không tới nỗi mặc không vừa, chỉ là chiều dài chắc chắn không vừa vặn.  

Quần dài biến thành quần ngố, tay áo thì càng khỏi phải nói, Bạc Hạc Hiên khẽ chỉnh lại cổ tay áo, ngắm nhìn một vòng căn phòng.  

Bất cứ chỗ nào lọt vào mắt cũng có thể nhìn thấy Peppa, còn có màu hồng đậm chất thiếu nữ, tủ sách cạnh giường có bày mấy tấm ảnh chụp chung.  

Trong tấm ảnh, cô gái nở nụ cười sáng lạn, gương mặt của ông lão ở bên cạnh cũng hiền từ.  

Bạc Hạc Hiên xem ảnh một lúc, nụ cười nhạt dần, trong mắt xuất hiện nhiều thêm một tia nghi ngờ.  

Cùng một gương mặt, đều cùng là đang cười, cảm giác mà ‘Khương Mạn’ trên tấm ảnh mang lại cho anh, lại rất xa lạ.  

‘Khương Mạn’ trên tấm ảnh, ánh mắt, lông mày mày mềm yếu, không nhìn ra một chút sắc sảo nào, còn Khương Mạn mà anh quen, khí khái, sắc sảo, giống như mặt trời mới nhú, ánh sáng tỏa rực rỡ.  

Bạc Hạc Hiên bước ra khỏi phòng, dường như có điều còn đang suy nghĩ, nâng ánh mắt nhìn cô gái đang đứng ở ban công, tùy tiện mặc một chiếc áo hoodie thoải mái, mái tóc dài buộc đuôi ngựa, cầm mắc áo dạy dỗ con ngỗng béo trong lồng.  

Cũng không cần biết não của con ngỗng có thể vượt ra khỏi ranh giới chủng tộc để hiểu ngôn ngữ loài người hay không.  

Không ngừng uy hiếp đối phương, nếu còn dám gây chuyện nữa thì sẽ đem nó đi hầm!  

Bạc Hạc Hiên dựa vào tường nhìn cô, bất giác cong khóe môi.  

Không giống nhau thì sao? Anh biết bản thân mình thích người như thế nào là được.  

Dạy dỗ xong ‘con ngỗng hư’, Khương Mạn vào phòng khách, đánh giá anh từ trên xuống dưới, trong lòng khen ngợi: Không hổ là cái móc treo quần áo!  

Bộ quần áo ngủ của người già mặc lâu năm đã sờn vải, khi được anh mặc vào cũng tạo ra cảm giác cao cấp.  

“Quần áo tôi bỏ vào máy giặt rồi, nhưng mà không có tính năng sấy khô, anh ……” Khương Mạn do dự một lúc, “Anh cũng không thể mặc như vậy ra đường đâu nhỉ?” 

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play