Khương Mạn không chịu thừa nhận trình độ ăn cay cùi bắp của mình, mím môi, không cam tâm, lẩm bẩm nói:   

"Được rồi, tạm nhường anh vậy, ai bảo dạ dày của anh không tốt..."  

Advertisement

Tay trái Bạc Hạc Hiên xoay bút, gõ nhẹ đuôi bút lên trán cô.  

"Được, nhường tôi."  

Giọng anh đầy bất lực.  

Advertisement

Cô bé nhân viên ở bên cạnh nín thở, ánh mắt có chút khó hiểu, sau đó bất ngờ phát hiện ra sự mới mẻ, tay nắm chặt.  

Sau khi nhận lại menu và rời khỏi phòng ăn riêng, chân cô ấy vẫn còn đang lơ lửng.  

Cuối cùng không nhịn được nữa, cô ấy quay đầu về phía Khương Mạn và Bạc Hạc Hiên, tay nắm chặt tạo thành động tác cổ vũ:   

"Cặp đôi Khương Bạc, vĩnh cửu như trời đất!"  

"Phù… Phù phù..." Khương Mạn cay đến mức liên tục hít vào, nhưng vẫn không kiềm chế được nên lại nhét thịt vào trong miệng.  

Bạc Hạc Hiên dở khóc dở cười: "Hay là đổi sang loại lẩu hai ngăn đi?"  

Chỉ loại cay nhẹ nhưng vẫn cay đến mức cô sắp rơi nước mắt.  

"Tôi nghe Tang Điềm nói, ăn lẩu không được ăn loại nồi hai ngăn."  

“Người sống ăn nồi màu đỏ, người chết ăn nồi màu trắng, ăn rồi sẽ không thể tách rời âm dương.”  

Khương Mạn không ngừng lắc đầu: "Không được, không được!"  

Nói xong, cô gắp một miếng thịt bò béo ngậy bỏ vào miệng, a... ngon quá... a... cay quá...  

Bạc Hạc Hiên thực sự không nói nên lời, vì ăn mà bắt đầu nói nhảm rồi.  

“Tích cực cổ súy cho quan niệm mê tín thời phong kiến, em muốn làm người điên ngoại đạo à?”  

Bạc Hạc Hiên trêu chọc, rót cho cô một cốc nước.  

Khương Mạn không kịp nói cảm ơn, cô liền uống để bớt cay trước, sau đó trả lời:   

"Cũng không đến nỗi như vậy, trường hợp của tôi không nghiêm trọng, hành vi một người tự làm hại bản thân thì không cấu thành tội phạm."  

“Anh để mặc em chìm xuống bùn lầy vẫn là không có đạo đức.” Bạc Hạc Hiên nhìn cô cười.  

Khương Mạn dừng đũa, liếc anh một cái, quả quyết gắp một miếng thịt lớn bỏ vào trong bát của anh, nháy nháy mắt phải:   

“Vậy thì cùng nhau chìm, sẽ không thiếu đạo đức nữa."  

Ánh mắt của người đàn ông trầm xuống một chút.  

Anh nhìn miếng thịt trong bát, hiếm khi anh cảm thấy thèm ăn, nhìn cô ăn một cách vui vẻ, bất giác môi anh nhếch lên:  

"Tôi thực sự rất tò mò, em ăn nhiều như vậy đều tiêu hoá vào chỗ nào cả rồi?" 

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play