*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

“Nằm mơ đi, cô ấy chả đá cho một cái rời xa thế gian này luôn ấy chứ……”  

Người trong đoàn lặng lẽ bịt lỗ tai.   

Advertisement

“Tôi đi đây, sau này gặp lại ở Bắc Thành nhé.” Khương Mạn giơ tay phải lên vẫy vẫy, sao đó sờ đầu bạn nhỏ Lý Quân một cái: “Đợi em tới đó chị đi đón em nhé.”  

Tiểu Lý Quân hít mắt cười: “Thật không ạ?”  

Advertisement

“Thật~” Khương Mạn gật đầu: “Nhớ chuyện tối qua em đồng ý với chị nhé, lần sau gặp lại phải tăng ít nhất 3kg, nếu không sẽ phạt nhé.”  

“Vâng!” bạn nhỏ Lý Quân gật đầu thật mạnh, lòng cũng vui vẻ, cậu nhất định cố gắng ăn uống!  

Tối qua sau khi Khương Mạn và những người khác bàn bạc xong, ngay buổi tối Khương Vân Sênh đã sắp xếp người tới làm hộ khẩu và đăng ký trường học cho những bạn nhỏ này, đợi giấy tờ làm xong sẽ đón hết lũ nhỏ về Bắc Thành.   

Tiền làm hộ khẩu tạm thời lấy từ tiền chương trình cuộc sống khác, sau này phí học tập và sinh hoạt sẽ có quỹ khác lo. Trong quá trình này họ sẽ giúp các bạn nhỏ tìm gia đình nhận nuôi. Nhưng mà, có muốn được nhận nuôi hay không lại tuỳ vào nguyện vọng từng cá nhân, đương nhiên đây là chuyện của sau này.   

Lần trước Khương Mạn thắng tiền thưởng trò chơi lúc ở thị trấn và tiền thừa lúc mua đồ, kể cả đàn ác bá kia……  

“Chị, con ngỗng này mọi người đem theo nhé.”  

Vân Đoá túm cổ một con ngỗng to, giơ về phía Khương Mạn. Cả nhóm người cười không dừng.  

Tiểu Vân Đoá còn rất nghiêm túc: “Mấy con ngỗng lúc trước đã chia cho nhà thím Vương, còn lại con này vừa ngoan vừa béo, chúng ta giữ lại để nuôi được không?”  

“Sau này mỗi ngày còn có trứng ngỗng để ăn, còn ấp được ra ngỗng con.”  

Thể giới trẻ thơ luôn tràn ngập sự vui vẻ ngây thơ. Nhân viên chương trình đứng bên cạnh trộm cười: “Sợ trứng ngỗng chưa thấy đâu, đã được ăn một bữa hầm rồi……”  

“Nói luyên thuyên gì đấy, tôi có tham ăn tới thế đâu.” Khương Mạn tự biện minh cho bản thân, cầm lấy con ngỗng từ tay Vân Đoá, dùng cả hai tay ôm chặt nó.   

Trịnh trọng thề một tiếng: “Đừng lo, người còn thì ngỗng còn!”  

Cái mỏ của con ngỗng trắng bị buộc lại nên hiệu quả làm ác bá bị giảm hẳn, cả kể cơ thể béo khoẻ cũng không chịu nổi ánh mắt như lang như hổ của người phụ nữ đang ôm chặt nó.  

Người nào đó lúc trước bảo mình không tham ăn tới thế, vừa phát lời thề xong, tay vẫn còn đang ôm ngỗng, thế mà lại nuốt nước bọt ực một cái.  

Ngỗng hầm nồi gang……  

Ngỗng om măng……  

Ngỗng thui rơm…….  

Chảy nước miếng……  

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play