Khương Mạn ăn một miếng cơm, lại một miếng thịt, nhướn mày nói: “Thế thì nên nhịn cơm.”
Tang Điềm bỗng chốc nhói lòng, phẫn nộ đáp:
“Tình chị em chúng ta còn không sánh bằng một miếng sườn hay sao? Chín phần cơm hộp đấy, chị ăn hết được sao?”
“Ăn hết được, thậm chí còn có thể ăn luôn giúp em phần cơm giảm cân kia kìa.”
Tang Điềm lập tức che lấy hộp cơm, đồ ăn giảm cân tuy là khó ăn, nhưng dù gì cũng tốt hơn là hít khí trời.
Advertisement
“Huhu, chị thật đúng là đồ vô lương tâm, cũng đúng, chị đối xử với thầy Bạc còn tàn nhẫn như vậy, huống chi là đối với em.”
Khương Mạn ăn hết hộp cơm thứ bảy, nói: “Làm gì có, chị là tận tâm vì kịch bản, tất cả đều dựa vào yêu cầu của kịch bản mà làm thôi.”
“Này……ai thèm nói với chị cái chuyện này chứ, sao chị lại cố ý giả vờ như không quen biết thầy Bạc vậy?”
Khương Mạn vô cùng trấn định, kiên định lắc đầu: “Quả thực không quen biết, hôm nay là lần thứ hai gặp mặt.”
Tang Điềm nghẹn họng, sau lưng đột nhiên thấy lạnh, một bóng dáng cao lớn từ trong cửa đi ra.
Bạc Hạc Hiên đi thẳng một mạch ngang qua hai người bọn họ, cũng không thèm chào hỏi, trực tiếp lên xe.
Tang Điềm: “……”
Cô nhìn Khương Mạn, thấy đối phương lộ vẻ thắc mắc.
“Vừa rồi sát khí nặng quá.” Khương Mạn rất nhạy cảm, đặc biệt là loại sát khí nhắm vào mình như vừa rồi: “Quả nhiên là lúc nãy chị ấn anh ta vào nước ba phút khiến anh ta giận rồi?”
Thế này có chút thiếu chuyên nghiệp rồi.
Tang Điềm trầm mặc, nhanh chóng thu dọn hộp cơm của mình, âm thầm rời khỏi nơi thị phi này.
Sau khi rời đi, cô gửi tin nhắn wechat cho Khương Mạn, bên trong có một đường link video.
Đừng gọi tôi là tiểu Điềm Điềm: (Chị, em chỉ có thể giúp chị tới đây thôi.)
Khương Mạn ấn mở đường link, bên trong có một đoạn phỏng vấn cách đây không lâu của Bạc Hạc Hiên.
Cô lướt đến đoạn cuối cùng, bỗng nhiên nghẹn.
MC: Anh có quen biết Khương Mạn không?
Bạc Hạc Hiên: có quen.
Khương Mạn trong nháy mắt liền hiểu rõ, hôm nay trong lúc cô nói không quen biết Bạc Hạc Hiên, bầu không khí kỳ quái lúc đó là từ đâu mà tới rồi.
Cho nên, cô tự tay vả mặt Bạc ảnh đế mà cô còn không hề hay biết sao?
Khương Mạn nhìn về phía xe bảo mẫu, cô có thể cảm nhận được đằng sau lớp kính kia, có một ánh mắt đang ghim chặt vào cô.
Nguyên tắc của Khương Mạn là, sai thì phải nhận, bị đánh thì phải đứng nghiêm mà chịu, đánh người thì phải dùng sức!
Không sai, lần này lỗi là của cô....
Mở wechat chuẩn bị xin rỗi.
Sau đó lại có thêm vấn đề nữa...
Thời gian có thể quay trở lại buổi sáng ngày hôm nay không? Cô nhất định sẽ không xóa kết bạn với đối phương!
Cửa sổ xe bị gõ lên.
Bạc Hạc Hiên mở cửa sổ xe, nhìn cô gái mỉm cười thành khẩn, bình tĩnh hỏi: “Có việc gì?”
Khương Mạn giải thích thẳng: “Mấy ngày nay tôi không lên weibo.”
Lời giải thích này có chút thiếu thuyết phục, đầu năm nay có ai chống cự lại được sức hút của làn sóng 5G.
Khương Mạn cảm thấy đối phương có lẽ sẽ không tin.
Nhưng vẫn chủ động bày tỏ xin lỗi, sắc mặt nghiêm túc: “Xin lỗi, thầy Bạc”
Sắc mặt Bạc Hạc Hiên khẽ động, im lặng hai giây: “Cho nên chúng ta rốt cuộc là quen hay không quen?”
“Quen.” Lần này Khương Mạn đáp vô cùng chắc chắn.
Bạc Hạc Hiên nhìn cô một lúc, ánh mắt rơi vào mấy hộp cơm mà cô vẫn chưa ăn xong ở đằng xa.
Cánh cửa xe tự động mở ra, như là có ý gậy ông đập lưng ông.
Bạc Hạc Hiên nói: “Cùng ăn cơm đi.”
Khương Mạn nghĩ thầm: Như này coi như chấp nhận lời xin lỗi rồi à? Ừm, rộng lượng hơn so với tưởng tượng một chút.
Lúc cô quay người lấy hộp cơm, Bạc Hạc Hiên nhìn giao diện trò chuyện mấy ngày qua cô gửi hóa đơn tới, khóe môi bất giác cong lên mấy phần.
Dứt khoát chuyển khoản.
Tiền còn chưa chuyển đi, lại nhận được một dòng nhắc nhở: Đối phương yêu cầu xác nhận bạn bè!
Cô quay người đi lấy hộp cơm của mình, sau khi lên xe, vừa mới ngồi xuống, nhạy bén phát hiện bầu không khí đã thay đổi rồi...
Hơi thở trên người đàn ông này còn lạnh lẽo hơn so với lúc trước.
Khương Mạn đối mặt với ánh nhìn sắc bén của anh, quét mắt qua điện thoại trên tay anh, bỗng chốc hiểu ra.
“Xác minh bạn tốt, xác nhận đi.”
Khương Mạn trong thâm tâm thấy áy náy, lập tức xác nhận bạn tốt, lại lần nữa trở lại làm bạn bè trên mạng với đối phương.
Ngay sau đó, thông tin chuyển khoản tới rồi.
“Tiền cơm.” Bạc Hạc Hiên đơn giản nói.
Tiền cơm mấy ngày hôm nay, thanh toán một lần hết nợ.
Như vậy, lại khiến Khương Mạn có cảm giác áy náy với đối phương.
Cả hai kiếp cô đều chưa từng bất nhân bất nghĩa như vậy!
Nhìn rau luộc, canh suông trước mặt mà Bạc Hạc Hiên không hề động đũa, trong lòng cô chợt nghĩ, đem phần cơm hộp còn lại mà mình chưa mở ra, đưa cho đối phương.
“Quà xin lỗi, sau này sẽ mời thầy Bạc ăn món ngon hơn để đền tội.”
Bạc Hạc Hiên nhìn cô, chỉ nhìn thấy vẻ nghiêm túc và đứng đắn ở trên gương mặt đó, hoàn toàn không có ý đùa.
Nhất thời, không biết vì sao lại khiến anh có chút buồn cười.
Buồn bực trong lòng cũng bay đi bảy tám phần.
“Chỉ ăn tám phần cơm hộp, có thể no không?”
“Quả thực hơi thiếu một chút.” Khương Mạn bất giác trả lời, ngưng một lúc: “ thầy Bạc còn giận không?”
“Sau này không phải là muốn mời tôi ăn món ngon hơn để đền tội sao? ” Bạc Hạc Hiên nhìn cô: “Nếu không ngon, tôi sẽ lại giận tiếp.”
Khương Mạn bật cười, cô thích làm bạn với người tính tình sảng khoái như vậy.
Bạc Hạc Hiên đẩy hộp cơm mình chưa ăn sang cho cô: “Nếu ăn chưa no, vậy thì chúng ta đổi cho nhau.”
Khương Mạn nhìn ‘cơm’ trên bàn của anh, lúc nhìn anh không khỏi có chút đồng cảm.
Ảnh đế cũng chỉ đến thế mà thôi, đầu năm nay, làm diễn viên thật khổ, rõ ràng có nhiều món ngon như thế, vậy mà ăn còn chẳng bằng con bò.
“Đổi đi.”
Khương Mạn gật đầu, cô không kén ăn.
Loại đồ như cơm hộp này, Bạc Hạc Hiên lâu lắm rồi không ăn, quá ngán.
Nhưng mà, anh thấy Khương Mạn ăn rất ngon lành, giống như lần trước cô ăn bún ốc vậy.
Khác với vẻ chuyên tâm ăn cơm của Khương Mạn, Bạc Hạc Hiên ăn cơm trông có vẻ khổ sở, thậm chí là đau khổ.
Cơm hộp của đoàn phim thật chẳng ra làm sao, Khương Mạn còn là lấy phần cơm của diễn viên quần chúng.
Bạc Hạc Hiên nhìn cô, ánh mắt hơi khó hiểu, cho dù là rau luộc, canh suông, cô cũng có thể ăn với dáng vẻ ngon lành.
“Khẩu vị của cô thật tốt.”
Khương Mạn nuốt miếng rau trong miệng, ngẩng đầu nhìn anh cười: “Vì quả thực là ngon.”
Ngon sao? Bạc Hạc Hiên không thấy vậy.
Khương Mạn chú ý tới dáng vẻ kháng cự của anh khi ăn cơm, nói: “Anh có thể ăn thử sườn, mùi vị khá ngon đấy.”
Bạc Hạc Hiên nếm thử, lúc nhìn lên, đối diện với ánh mắt trông chờ của cô gái.
Đôi mắt này trong suốt và sạch sẽ, yêu ghét đều hiện rõ ràng trong mắt.
“Thế nào?” Khương Mạn truy hỏi, cô cảm thấy món chiêu bài trong cơm hộp của đoàn phim chính là sườn xào khoai tây.
Sườn hơi ngán, không có nhiều thịt, thậm chí là có hơi khô.
Sau khi Bạc Hạc Hiên nuốt xuống, ngừng lại một chút, gật đầu nói: “Cũng tạm được.”
Khương Mạn lộ ra nét cười, chỉ vào cá sốt chua ngọt bên cạnh, “Món này cũng ngon, cực đưa cơm luôn!”
Bạc Hạc Hiên nếm thử một chút.
Đầu bếp chắc là tưởng đường là muối mà nêm vào rồi, ngọt gắt cả cổ họng.
“Thế nào?”
“Ừm....đưa cơm.”
Sau khi Khương Mạn ăn hết suất cơm trưa của đối phương, Bạc Hạc Hiên cũng ‘thưởng thức’ xong hộp cơm ba mươi tệ.
“Xem ra anh rất hài lòng với mùi vị của cơm hộp, ngày mai cũng lấy giúp cho anh một phần nhé?”
Khương Mạn thuận miệng hỏi.
“Được.” Sau khi Bạc Hạc Hiên đồng ý, liền đơ ra khoảng ba giây.
Khoảnh khắc ngơ ngác trong giây lát của anh bị Khương Mạn nhìn thấy, hiểu thành một ý khác.
Khương Mạn bật cười, nói: “Vẫn là bảo trợ lí của anh đi lấy đi.”
Trong ánh mắt Bạc Hạc Hiên mang chút vẻ cân nhắc: “Cô rất sợ dính dáng tới tôi à?”
“Không sợ, nhưng mà anh dính dáng tới tôi sẽ có rắc rối đấy.” Khương Mạn nhướn mày: “Tôi rất biết cách gây rắc rối.”
Bạc Hạc Hiên đánh giá cô một lúc, mắt cong cong: “Phòng vệ chính đáng, không tính là cô gây chuyện.”
Lông mày Khương Mạn khẽ nhướn lên.
Người tốt này thật tốt, giác ngộ được đấy.
“Được, anh không ngại phiền phức, vậy sau này bữa trưa tôi giúp anh lấy.”
Khương Mạn gật đầu, nghĩ tới Tang Điềm ăn miếng thịt còn phải lén lút giấu người đại diện và trợ lí, chắc là Bạc Hạc Hiên cũng có cảnh ngộ giống như vậy.
Bữa trưa này của anh, còn chẳng bằng cơm giảm béo của Tang Điềm.
Thật là đáng thương quá!
Khương Mạn lại đồng cảm nhìn anh cái nữa, Bạc Hạc Hiên cảm thấy khó hiểu.
Trước khi rời khỏi xe, Bạc Hạc Hiên đột nhiên hỏi một câu: “Số phòng của cô ở khách sạn là bao nhiêu?”
Khương Mạn cũng không để ý lắm, liền đáp: “6202.”
Cửa xe không hề đóng, lúc Cố Trầm đi ngang qua liền nghe thấy cuộc đối thoại bên trong, trong lòng lộp bộp một tiếng, ngẩng đầu nhìn thấy Khương Mạn bước xuống, trong tay còn cầm một đống hộp cơm đã ăn xong.
Sau khi nhìn thấy Cố Trầm, Khương Mạn giấu hộp cơm ra sau lưng, trong ánh mắt lộ vẻ trách móc.
“Người là sắt, cơm là thép đó.” Sao lại có thể không cho người ta ăn thịt, chỉ ăn rau chứ? Cũng đâu phải là không có chút tiền đó.
Khương Mạn lắc đầu, thật là keo kiệt!
Người đại diện Cố Trầm không hiểu gì cả, anh ta vọt lên xe, mở miệng liền hỏi: “Cậu và cô ấy ở trên xe làm gì vậy?”
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT