*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Bạc Hạc Hiên: “……” chẳng thà em gọi tôi là Bạc tiểu tam đi.  

“Đổi cái khác.” Anh đau đầu day trán.  

Advertisement

Thiên kim là cái quỷ gì vậy.  

“Đợi tôi về nghĩ đã, nhất định sẽ đặt cho anh một cái biệt danh kinh thiên động địa!”  

Advertisement

Khương Mạn hất mặt khiêu khích anh, quay người chạy mất dép về phòng.  

Nhìn bóng lưng chạy chối chết của cô, Bạc Hạc Hiên không nhịn được cười.  

Đứng tại chỗ một lúc, anh mới cất bước rời đi, tay đút trong túi áo nắm một tờ giấy, chính là bản kiểm điểm mà cô viết lúc sáng.  

Cô bé đầu gỗ vừa nghịch ngợm vừa không hiểu chuyện. Thật khiến người ta đau đầu.  

Bạc Hạc Hiên dừng bước, ngước mắt nhìn về phía trước.  

Trong bóng đêm, có một đốm lửa nhỏ rực sáng.  

Khương Duệ Trạch thở ra một làn hơi lạnh, khẽ nhướn mày, đầu hơi nghiêng, nụ cười nham hiểm:   

“Tặc tặc tặc, xuân tới rồi, ‘Sát thần bạch khởi’ cũng biết yêu đương rồi……”  

“Nếu như  Joanna nhìn thấy dáng vẻ của cậu bây giờ, chỉ e sẽ là người đầu tiên không tha cho con bé xấu xa Khương Mạn nhỉ?”  

Màn đêm vô tận, Khương Nhuệ Trạch đứng trên sườn núi hút thuốc, nhìn như có thêm một chút khí chất bí ẩn. Khuôn mặt ẩn vào trong bóng đêm không nhìn rõ đường nét, giơ tay vỗ vào cổ mình một cái, đập chết con muỗi đang hút máu.   

“Thời tiết này lắm muỗi quá, đúng là cái nơi chết tiệt.”  

Sau đó dùng tay bóp tắt điếu thuốc rồi lại đưa mắt nhìn sang bên cạnh, mất kiên nhẫn nói: “Những lời tôi nói với cậu, cậu có nghe lọt chữ nào không đấy?”  

“Xem ra sáng ăn một đạp vẫn còn nhẹ lắm.” Bạc Hạc Hiên lạnh lùng nói: “Đáng tiếc thật, đúng là con gái mềm yếu.”  

Thần sắc Khương Nhuệ Trạch vô cùng khó coi!   

Hơ, con ranh đấy mà kêu là mềm yếu? Bạc Hạc Hiên cậu nói chuyện vô lương tâm thật!   

Khương Nhuệ  Trạch khinh thường nói: “Nhìn qua thấy con ranh xấu xa đó cũng bình thường thôi, cậu thích mấy loại hung dữ biết đánh đấm đó hả?”  

“Joanna cũng biết đánh nhau, còn xinh hơn con ranh đó, người ta theo đuổi cậu bao nhiêu năm như vậy, cậu còn chả thèm động tâm lấy một cái?”  

Bạc Hạc Hiên lườm hắn ta rồi hỏi một câu: “Mắt cậu có vấn đề đúng không?”  

Khương Nhuệ Trạch cắn chặt răng, chả biết mắt đứa nào có vấn đề đâu!   

“Cậu thích con ranh đấy thật à?”  

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play