Một tiếng động lớn vang lên. Đến Khương Mạn cũng bị giật mình một cái, hoá ra Tang Điềm vỗ bàn một cái, khuôn mặt đỏ bừng, hai mắt như bốc lửa:   

“Đứa thối tha nào dám lén lút sau lưng hại chị mình!”  

Cô ấy kích động tới mức dùng cả tiếng địa phương để chửi người, không khí nồng nặc vị thuốc súng. Khương Mạn vỗ vỗ lên tay cô ấy, kéo cô ấy về lại chỗ ngồi.  

“Không nên gọi em là Tang Điềm, nên gọi em là Tang - thuốc súng.”  

‘Tang – thuốc súng’ tức tới hai má phồng lên: “Chị, chị không tức à? em tức muốn chết rồi đây này!”   

“Có gì mà phải tức?” Khương Mạn cười: “Chỉ cần nghĩ thôi cũng nghĩ ra, mấy kẻ không hại được mình, sắc mặt bọn nó khó coi thế nào, cứ nghĩ vậy là chị lại có thể ăn được thêm 3 bát cơm.”  

“Hơn nữa, người tức giận với chó làm gì, ài, mình cũng không có ý xúc phạm loài chó.”  

Tang Điềm dù đang tức tới mức bốc được cả khói, nghe thấy lời này vẫn không nhịn nổi cười.  

Một khi bị lây mạch suy nghĩ của Khương Mạn, cô ấy phát hiện. Bất cứ chuyện gì cũng chả có gì phải lo lắng……  

“Cũng đúng đó!”  

“Bây giờ người tức muốn hộc máu phải là cái đứa khốn nạn đó!”  

Khương Mạn ngoắc ngoắc ngón tay: “Bingo!”  

Những người còn lại, mỗi người mang một tâm trạng khác nhau, Khương Vân Sênh mang ánh mắt tán thưởng, Tôn Hiểu Hiểu lại mang lòng hâm mộ. Bạc Hạc Hiên lại nhìn cô ấy không rời mắt, trong lòng có chút trầm mặc.   

Người bên cạnh thấy cô mạnh mẽ, khinh thường những kẻ chỉ biết bám lấy người khác để hút máu. Nhưng anh ấy lại không nghĩ như vậy, cô ấy đã phải trải qua những gì, mới có một ý chí kiên cường tới vậy?  

“Nhưng mà em vẫn tò mò không biết rốt cuộc đó là người nào?”  

Tang Điềm nhìn sang phía Tôn Hiểu Hiểu, “Đại Ngọc, cô nói xem, ở đây cũng đâu có người lạ.”  

Tôn Hiểu Hiểu mấp máy khoé miệng, tự nhiên lòng lại nóng lên. Cô ta……là người trong hội?  

Xì! Ai thèm là người trong hội này chứ!  

Quay qua nhìn những người khác, Khương Vân Sênh và Bạc Hạc Hiên cũng đang lạnh nhạt nhìn cô ta, không tính là nhiệt tình nhưng không có vẻ cự tuyệt và bài trừ như lúc trước.   

Tôn Hiểu Hiểu nhẹ nhàng nói một câu: “Tập đoàn Hoa Thị, Hoa Viện.”  

“Cô ta?” Tang Điềm nhíu mày.   

Hoa Thị Entertainment của tập đoàn Hoa Thị cũng có tiếng trong giới giải trí, Hoa Viện lại thuộc lãnh đạo cấp cao, có rất nhiều người trong giới đều biết cô ta.   

“Chị, sao chị với cô ta lại có thù với nhau vậy?  

Khương Mạn nghĩ một lúc: “Nếu nói về có thù gì hay có gì ghét nhau thì……”  

“Mẹ chị ngủ với bố cô ta có được tính không?  

“Phì—” 

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play