*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Hả? Khương Mạn nhíu mày: Anh cũng hùa theo vậy hả?  

“Có rất nhiều người họ Khương ở Đế Quốc, nếu tra đến tận nguồn gốc thì chắc tổ tiên của hai người chắc là có họ hàng.”  

Bạc Hạc Hiên giải thích: “Về phần hiện giờ thì chắc là chả có quan hệ họ hàng gì đâu.”  

“Hạc Hiên……” Khương Vân Sênh cạn lời với cậu ta rồi.   

Tang Điềm cười ha hả, “Chị, chị còn bảo trí óc em bay xa! Em thấy anh Bạc bay còn xa hơn.”  

“Tối qua em còn nghe nhóm PD tán chuyện với nhau, bảo là cư dân mạng không quan tâm anh Bạc là đóa hoa cao quý trên núi cao, hahahaha!”   

Bạc – không phải bông hoa cao quý trên núi cao cạn lời, ánh mắt âm trầm nhìn người nào đó.  

Người nào đó chớp chớp mắt: “Vậy gọi là gì?”  

“Hahahaha!” Tang Điềm cười khả ố: “Bạc Hạc Hiên dạ dày ngàn vàng, Bạc ngàn vàng da mặt búng ra sữa!”  

Khương Mạn phì một tiếng, nghĩ một lúc thì quay qua nhìn Bạc Hạc Hiên, “Cái này không trách tôi được?”  

“Không, trách tôi.”  

Nụ cười trên mặt anh Bạc có phần rùng rợn, anh ta lại gắp một miếng sườn to đùng và cả một cái đùi gà vào trong bát Khương Mạn, híp mắt cười nói: “Ăn nhiều vào, Khương lực sĩ.”   

Khương lực sĩ khụ một tiếng, sau đó nói một câu cám ơn rồi ôm bát quay lưng lại với Bạc Hạc Hiên. Sau đó nhanh chóng chuyển chủ đề, “Đại Ngọc, cô cũng nói một câu xem nào.”  

Tôn Hiểu Hiểu cả tối đều im lặng, không chủ động nói câu gì. Tự nhiên bị điểm danh, khoé miệng bất giác giật giật một cái. Không có việc không tìm Tôn Hiểu Hiểu, có việc lập tức gọi Tôn Đại Ngọc!   

Cô nói xem là ai khiêu khích ai!  

Quỷ mới biết cô từ lúc nào chấp nhận bản thân là Đại Ngọc, tức giận nói một câu: “Tôi không có gì để nói, tôi thừa nhận.”  

“Đồng chí Đại Ngọc xứng đáng được khen.” Tang Điềm gật đầu: “Biết dừng đúng lúc, không kích động mâu thuẫn, không giống Nguỵ thiếu tiền lại còn oẹ……’  

Cô ấy oẹ một tiếng Tôn Hiểu Hiểu cũng oẹ theo. Cáu kỉnh nói một câu: “Cô đừng nhắc tới cái tên đó được không!”  

Vừa nhớ tới cái khung cảnh lúc đó, thì có đói chết cô cũng không muốn ăn, đây là ai khiêu khích ai chứ!   

Tang Điềm ôm mồm, bộ dạng nhăn nhó: “Nếu tôi có tội xin hãy để pháp luật trị tội tôi, chứ đừng để ai đó tới làm tôi buồn nôn……”  

Chuyện lúc ban ngày đúng là làm mọi người thấy buồn nôn. Có là dạ dày sắt như Khương Mạn thì mới chịu được, vẫn ăn uống ngon lành.   

Tôn Hiểu Hiểu thở dài chỉnh trang lại bản thân rồi đưa mắt nhìn sang Khương Mạn, ánh mắt hơi lóe lên. Chương trình chỉ quay có mấy này, không biết từ lúc nào đối phương đã biến thành người lãnh đạo của cả nhóm.   

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play