Lời tiếp theo của Ngụy An Nhiên như khẳng định. Đám fan được đà theo chủ nhân!  

“Khương Mạn cô cố ý đúng không. Gọi cho tôi vay tiền mà còn ghi âm, cô cũng ghê gớm thật, giỏi đánh người giỏi cả tính kế!”  

Giọng Ngụy An Nhiên càng ngày càng cao.   

“Có người bình thường nào gọi điện thoại lại thu âm không? Cô lại bịa ra chuyện gì rồi nói tôi vong ân bội nghĩa thấy chết mà không cứu đi!”  

Ngụy An Nhiên còn đang tiếp tục gào thét thì mặt hơi biến sắc, nhìn ra đằng sau Khương Mạn, ánh mắt lại lóe lên. Đằng sau có Bạc Hạc Hiên, Khương Vân Sênh, tổng đạo diễn và toàn bộ người của tổ chương trình đều đi đến đấy.   

Việc phá hoại cây trong diện bảo vệ cấp một bị phát sóng trực tiếp, trên dưới chương trình đều loạn thành một đống, sự việc này còn chưa giải quyết xong, Ngụy An Nhiên lại gây sự với Khương Mạn!.   

Mọi thứ càng lúc càng tệ, cục diện càng ngày càng bế tắc. Bạc Hạc Hiên dùng ánh mắt u ám nhìn cái cây đổ ở trước mặt, cả người như chìm vào trong bóng tối. Anh ta đang đứng sau lưng Khương Mạn, lạnh lùng nhìn chằm chằm Ngụy An Nhiên, vẻ mặt băng lạnh trước giờ chưa bao giờ có.   

Khương Vân Sênh đứng bên cạnh, mặt cũng không mang theo nụ cười vốn có, biểu hiện trên mặt cũng lạnh lùng vô cùng. Trên đường tới đây, từ trên điện thoại của PD khác họ đã biết được toàn bộ mọi việc.   

Ngụy An Nhiên bị Bạc Hạc Hiên nhìn chằm chằm, chỉ thấy sau lưng dựng hết cả lông tơ lên. Bạc Hạc Hiên thu hồi tầm mắt, hạ mắt dùng giọng dịu dàng hỏi Khương Mạn:  

“Lúc đó gọi cho anh ta vay tiền vì ba tên bắt cóc kia?”  

Khương Mạn ngẩng đầu nhìn anh ta, đôi mắt đen kịt sâu thẳm đó, làm cho cô nhìn không thấu. Cô lại cảm thấy có chút ngoài ý muốn, vì Bạc Hạc Hiên lại là người biết chân tướng sự việc này.   

Đang giúp cô à?  

Khương Mạn ừ một câu: “Không sai.”  

“Cái gì mà bắt cóc? Sao lại có bắt cóc ở đây?” Tang Điềm lo lắng hỏi lại.   

Bạc Hạc Hiên nói: “Trước đây cô Khương bị ba tên vượt ngục bắt cóc tống tiền.”  

“Bọn chúng bắt cóc cô Khương, sau đó cô Khương may mắn thoát được, đúng lúc gặp cảnh tôi bị tai nạn xe, chuyện sau này mọi người đều biết rồi.” Khương Mạn cứu anh ấy.   

Giọng của Bạc Hạc Hiên nhẹ nhàng êm ái, nhưng lại không cho Ngụy An Nhiên có hội chen mồm vào, sau đó lại nhìn Khương Mạn nhẹ giọng nói:   

“Gọi điện cho Ngụy An Nhiên vay tiền, định tự cứu mình?”  

Khương Mạn bình tĩnh: “Cũng không tính là tự cứu mình, ba tên đó lấy danh nghĩa đến đòi nợ thuê để bắt cóc tôi, lại vội như vậy nên tôi không xoay nổi 15 triệu.”  

“Đòi nợ thuê?” những người đứng bên cạnh hoài nghi.  

Khương Mạn nhún vai, cực kỳ bình tĩnh trả lời: “Ai mà chả có một người cha mê cờ bạc.”  

Cả đám trầm mặc nhìn nhau……chúng tôi……không có.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play