Ngụy An Nhiên vẫn chưa hết tức, trước đó anh ta đã chuẩn bị sẵn lời muốn nói, chỉ là chưa tìm được cơ hội thích hợp. Bây giờ đang là tâm điểm chú ý của chương trình, vừa hay!  

Anh ta muốn tất cả mọi người nhìn ra bộ mặt thật của con phụ nữ đê tiện này!   

“Nhắc đến tiền, cô cao quý ở đây vậy?”  

“Lúc trước anh mở mồm vay tôi 15 triệu tệ, chả nhẽ đây là giả à?”  

“Chả nhẽ vì tôi không chịu cho cô vay 15 triệu tệ nên cô ghi thù tôi? Này, tôi vay cô còn chưa tới 10 triệu tệ, có tính thêm lãi vào không lên được thêm 5 triệu nữa nhé!”  

Mắt Ngụy An Nhiên lúc này đỏ ngầu như một con chó dại.   

“Ngụy - Thiếu nợ, anh đừng bịa đặt, người thiếu nợ là anh, anh còn định đổ lên đầu chị tôi?”  

Tang Điềm bật cười chế nhạo nói: “Anh định chuyển sang chủ đề gì, phạm sai lầm thì dám nhận trách nhiệm, cả ngày chỉ nghĩ cách đổ tội cho người khác, thảo nào bạn nhỏ gọi là anh ẻo lả.”  

“Liên quan gì tới cô, cô ngậm miệng lại.”  

Ngụy An Nhiên lườm Tang Điềm một cái, dùng ánh mắt hậm hực nhìn chằm chằm Khương Mạn: “Cô không phải là con người ngay thẳng sao? Nào cô nói cho tôi, có thật là tôi vay cô 15 triệu tệ không!”  

Biểu cảm của Khương Mạn lạnh nhạt. Nếu Ngụy An Nhiên không khơi việc này ra cô cũng lười nhắc lại.   

“Đương nhiên tôi vẫn nhớ, lúc đó tôi cay đắng van nài anh hãy cho tôi vay 15 triệu tệ.”   

“Đấy cô vẫn chưa chịu thừa nhận bản thân đang công kích tôi để xả giận sao?” Ngụy An Nhiên cười nhạt.   

Tang Điềm trợn trắng mắt muốn lật bàn quá. Đây là cái loại quái dị gì tồn tại trên trần gian vậy.   

Đến cả Tôn Hiểu Hiểu cũng phải thay đổi cách nhìn với Ngụy An Nhiên, bị Khương Mạn công kích tới nỗi mất đi trí khôn, thành chó dại cắn càn người à. Chả nhé tới mức có chết cũng phải đổ được tiếng xấu lên người Khương Mạn?  

Khương Mạn cười cười, biểu tình từ đầu tới cuối rất lạnh nhạt, nhìn PD của mình: “A Tam, điện thoại của tôi anh có cầm không.”  

Điện thoại của khách mời đều bị tịch thu hết, cho PD quản lý, sau khi kết thúc ghi hình, chỉ lúc nào cần liên lạc với người trong đoàn mới được trả lại.   

A Tam gật đầu.  

“Cho tôi mượn một lúc.”  

Mọi người không biết Khương Mạn định làm gì, ánh mắt Ngụy An Nhiên thì hấp háy lòng lại có dự cảm không tốt.   

Khương Mạn lấy lại điện thoại, từ từ nở một nụ cười xấu xa: “Tôi có một thói quen vô cùng tốt, cũng chả biết có từ lúc nào, tất cả các cuộc nói chuyện của tôi điện thoại đều tự động thu âm lại.”  

“Ngụy An Nhiên, có cần tôi giúp anh nhớ lại không, lúc đó anh nói những gì ấy nhỉ?”  

Mặt Ngụy An Nhiên triệt để biến sắc……

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play