Khương Mạn chưa từng để Bạc Hạc Hiên phải chịu tội như vậy, biết anh đã tỉnh nên cố ý nói những lời cay nghiệt để hù dọa anh.  

Khi sử dụng siêu năng lực để giúp anh chữa lành vết thương trên lưng, một người đàn ông nào đó đã không ngừng nhìn cô chằm chằm với ánh mắt đáng thương của một chú cún con.  

“Được rồi.” Bạc Hạc Hiên nắm lấy tay cô.  

Khương Mạn trợn mắt nhìn anh: "Khoẻ rồi thì dậy nấu cơm cho em. Anh nghĩ em sẽ cảm thấy thương anh à?"  



“Ừm, Yêu Nhi rất thương anh mà”  Bạc Hạc Hiên nhìn cô chằm chằm, dùng ngón tay gãi gãi vào  lòng bàn tay cô: “Đừng giận nữa, được không?  

"Em không giận."  



Khương Mạn nói xong liền dừng lại: "Mới lạ đó!" Cô không muốn nói điều gì trái với lòng mình.  

Bạc Hạc Hiên mím môi cười.  

"Em biết anh rất nóng lòng muốn gặp bà ngoại. Nếu là em, em cũng sẽ liều mạng trở về." Khương Mạn trầm giọng nói: "Tuy rằng có thể hiểu được, nhưng anh không thương tiếc thân thể mình em khó có thể không tức giận."  

Cô nhìn Bạc Hạc Hiên: "Em hiểu anh và giận anh, hai chuyện này không có gì mâu thuẫn."  

Anh gật đầu: "Có lý."  

“Bớt tỏ ra ngoan ngoãn lại.” Khương Mạn thấy trên lưng anh kết vảy thì cũng không giúp anh chữa trị nữa.  

Hồi phục đến mức này cũng khá ổn rồi, da non mọc ra sẽ ngứa và nhột nhột, để anh từ từ hưởng thụ.  

Bạc Hạc Hiên đứng lên, bởi vì lưng bị đau nên không dám cử động quá mạnh.  

Anh quỳ trên giường, dùng ánh mắt vô tội và nịnh nọt nhìn chằm chằm vào cô.  

Khương Mạn lườm anh liền bị anh ôm mặt rồi hôn một cái thật mạnh.  

"Bạc Hạc Hiên! Anh lại thế được rồi đúng không?"  

“Ừm, lại không sao rồi.” Anh cười rồi ôm chặt lấy cô: “Anh thật sự biết lỗi rồi, em đừng giận nữa, được không?  

Khương Mạn nhắm mắt lại: "Em đói rồi, mệt rồi."  

"Vậy thì em nghỉ ngơi trước đi, ngủ một giấc dậy là cơm xong rồi."  

Anh biết cô cũng mệt rồi, ở thành phố Tô Tây một thời gian dài mới tìm được bà ngoại, suốt dọc đường đã không chợp mắt hay nghỉ ngơi.  

Khương Mạn gật đầu, cô cũng không phải người đạo đức giả, vùi đầu vào kẽ hở ở cổ anh, nhẹ giọng nói: "Đã tìm được bà ngoại rồi, mọi chuyện sẽ ổn thôi."  

"Đừng có phát điên đấy, biết không?"  

Cô ngẩng đầu nhìn anh: "Nếu muốn phát điên thì đợi đến khi em ngủ dậy sẽ điên cùng anh."  

"Được."  

Bạc Hạc Hiên hiểu ý cô. Khương Mạn thật sự rất mệt, cô nằm xuống giường và liền ngủ say.  

Bạc Hạc Hiên nhìn cô một hồi, trong lòng cảm thấy áy náy.  

Nhẹ nhàng đặt lên lông mày Khương Mạn một nụ hôn, sau đó mới đứng dậy, thay một bộ quần áo sạch sẽ, xuống lầu chuẩn bị bữa tối cho cô.  

Tầng dưới.  

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play