“Xác định là Khương Nguy Viễn giấu người ở đây à?”  

“Chắc là vậy, trong cuộc điện thoại có nhắc tới người già.”    

Khương Mạn gật đầu, nhìn đám mây bên ngoài cửa sổ, bây giờ cũng chỉ có thể chạy tới thôn Hà Cốc nhìn một cái thôi.  

Ba tiếng sau.  



Máy bay đáp xuống thành phố S, đoàn người của Khương Mạn lái bốn chiếc xe vào thôn Hà Cốc.  

Nơi này thuộc vùng cao nguyên, ra khỏi khu vực thành phố, cả đoạn đường đều là đường quốc lộ có nhiều đoạn cao tốc, lại là mùa du lịch thấp điểm, ngoại trừ bò, dê và vài chiếc lều của người chăn nuôi thì hầu như không thấy bóng người.  



Tầm bảy giờ tối, một đoàn người đã đến được huyện Tô Tây.  

Gọi là huyện thành vậy chứ thực chất là dãy nhà hai tầng dựng hai bên đường quốc lộ.  

Đoàn người nghỉ ngơi ở đây, tiện thể hỏi thăm tình hình của thôn Hà Cốc.  

Khương Mạn gọi điện thoại  cho Bạc Hạc Hiên xong, liền trở về quán ăn nhỏ bên đường, vừa bước vào đã nghe ông chủ đang nói với Lão Ưng rằng:  

“Thôn Hà Cốc bây giờ xe không vào được đâu.”  

“Mấy hôm trước sạt lở đất đã lấp kín đoạn đường quốc lộ rồi, nghe nói tháp ăng-ten bên đó cũng gãy rồi, vẫn đang tu sửa đấy.”   

Lão Ưng nhét vào tay ông chủ mấy đồng tiền to: “Ông chủ, chúng tôi là cố ý lái xe tới đây du lịch,  đặc biệt tới đây ngắm cảnh đấy.”   

“Ông xem có con đường nhỏ nào cho chúng tôi đi bộ vào cũng được.”    

Ông chủ là người bản địa, cũng thường xuyên gặp đám khách du lịch ngu ngốc không sợ chết, ông ta nhận tiền, thấy đám người Khương Mạn có nam có nữ, còn có trẻ con, cảm thấy cũng không giống người xấu, lúc này mới nói:  

“Đi bộ phức tạp lắm, lại còn phải băng qua núi tuyết, mấy người đi nổi không?”    

“Đi nổi mà!” Lão Ưng thề thốt đảm bảo, lại nhét thêm hai tờ tiền, “Ông chủ, ông xem có người nào có thể dẫn đường cho chúng tôi không, giá cả có thể thương lượng!”   

Ông chủ thấy bọn họ ra tay hào phóng, do dự một lát, nói: “Tôi cũng có đứa cháu, ở ngay trong thôn Hà Cốc, tôi có thể gọi điện thoại hỏi thăm, nhưng giá cả phải chốt ngay từ đầu nhé.”   

Khương Mạn đứng dậy, tiến tới: “Chúng tôi chỉ đi khoảng vài ngày, phí dẫn đường là hai vạn, chúng tôi có thể đưa trước một vạn tiền cọc, nhưng đối phương phải tuyệt đối quen thuộc đường ở thôn Hà Cốc.”  

“Cô gái à, cái này thì cô cứ yên tâm! Cháu trai tôi từ nhỏ đã lớn lên ở trong thôn, cưỡi ngựa chạy khắp thảo nguyên này rồi!”    

Ông chủ chỉ sợ đám dê béo này chạy mất, nhanh chóng gọi điện thoại cho cháu mình.    

Mười phút sau, một cậu trai trẻ cao to đã chạy tới quán, nước da ngăm, mắt to mày rậm, trông cũng khá đẹp trai, lại còn bện kiểu tóc dreadlock!”  

“Chú! Chú không lừa cháu đấy chứ, ai lại ngốc vậy, bỏ ra hai vạn để mời một hướng dẫn viên du lịch vào cái thôn khỉ ho cò gáy của chúng ta chứ!”   

Chàng trai trẻ vừa mở miệng, đám người đều bật cười.    

Ông chủ vỗ một cái vào đầu cậu ta, cố gắng nháy mắt ra hiệu.    

“Đây chính là cháu trai của tôi, Tang Khê, nó có hơi ngốc một chút, nhưng mà tuyệt đối quen thuộc với thôn Hà Cốc.”  

Ông chủ vừa nói xong, Tang Khê đột nhiên hét lớn, chỉ vào Khương Mạn, con ngươi như muốn rớt ra ngoài.  

“Khương Khương Khương ……chị chị chị……”  

“Mày nói chuyện cho đàng hoàng xem nào, lắp bắp cái gì vậy.” Ông chủ vội vàng kéo tay thằng cháu mình, một thằng nhóc đang yên đang lành, sao lại ngây ra như phỗng rồi.  

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play