(Hoá ra T-Ling chỉ là một nhãn hàng nhỏ, T-Ling không phải là hãng nổi tiếng sao? Người đại diện chắc khóc rồi!)  

(Khương võ thần chỉ là hòn đá nhỏ bé trong nửa vòng tròn thời trang, kết quả là nửa còn lại của vòng tròn chính là sản nghiệp nhà cô ấy? thật là vô lý!)  

(Nam nữ minh tinh trong giới showbiz mau qua đây mà nhìn, tranh cướp làm người đại diện làm cái gì chứ, có được Khương Mạn, tất cả những nhãn hàng cao cấp đều nằm trong tay!)  



(Phú bà có lựa chọn gì, đương nhiên là cái gì cũng cần rồi! mẹ kiếp, tôi ghen tị chết thôi!)  

Phục vụ theo kiểu của chú Elijah chính là đưa đến tận nơi, sau khi chọn xong đồ, không cần tự mình mang đi, chỉ cần để lại số điện thoại và cả họ tên, bọn họ sẽ đưa tới tận nơi.   



Chọn xong cửa hàng đầu tiên, lại tới cửa hàng khác. Lúc mới đầu mọi người còn có chút ngại ngùng, sau đó thì tất cả đều rất nhiệt tình.   

Mấy ông chú trong đoàn cũng vui vẻ vô cùng, lúc mua sắm còn gọi cho vợ mình.   

Mua mua mua, làm người ta sung sướng!!  

Chỉ có Bạc Hạc Hiên và Khương Mạn là người bình tĩnh, còn có cả Khương Vân Sênh.   

Trong lúc mua sắm Bạc Hạc Hiên có ra ngoài gọi điện thoại, lúc quay lại nhẹ giọng nói: “Là điện thoại của Khương Nhuệ Trạch.”  

“Hả?” Khương Mạn ngẩng đầu.   

“Bắt được Khương Nghiệp Thành rồi.” Biểu cảm của Bạc Hạc Hiên hơi kỳ lạ: “Nói đúng hơn, Joanna Kiều chủ động đưa người tới.”  

Khương Mạn cắn một miếng kem, liếc nhìn: “Chủ động? Nếu không có mục đích sẽ không phản bội, Joanna Kiều nói điều kiện gì?”  

“Cô ta muốn Lancelot và nhà họ Bạc đưa tay giúp cô ta cướp vị trí gia chủ của nhà họ Kiều.”  

Bạc Hạc Hiên lạnh giọng: “Đưa Khương Nghiệp Thành tới là thành ý của cô ta, còn giao dịch chính là cô ta đồng ý nói cho anh biết, Khương Ngụy Viễn cầm cái gì để đòi uy hiếp được anh.”  

Tập một của cuộc sống khác kết thúc tốt đẹp nhờ năng lực siêu cấp giàu của chú Elijah, vì sự cuồng nhiệt mua sắm của đội ngũ nhân viên đoàn, làm cho cư dân mạng cực kỳ ghen tị, cuối cùng chả nói được câu gì.   

Ngày hôm sau, mọi người quay về nước. Chú Elijah không nỡ từ biệt nhóm Khương Mạn.   

Sau chuyến bay dài mười mấy tiếng, cuối cùng mọi người cũng tới Bắc Thành, sau đó ai về nhà nấy.   

Vân Miểu Thiên Châu.   

Khương Mạn và Bạc Hạc Hiên về nhà thì cũng đã là buổi trưa. Khương Tiểu Bảo và Arthur đều ở nhà cả.   

Cho nên cả hai cùng ra đón hai người. Bảo thiếu gia đích thân xuống bếp làm một bữa tiệc kiểu gia đình đủ tiêu chuẩn.   

“Bảo thiếu gia được đấy, bây giờ ngày càng ra dáng.” Khương Mạn ăn một miếng khoai tây sợi xào chua ngọt, ngoài kỹ năng dùng dao ra, hương vị cũng khá là ổn.   

Mọi người phải biết rằng Bảo thiếu gia trước đây chưa bao giờ để mười đầu ngón tay chạm vào nước, một bát mì 17 tệ còn chê ỏng chê eo.   

“Đương nhiên rồi.” Khương Tiểu Bảo hất cằm: “Mẹ em thích ăn món này nhất đó, mẹ được em chăm sóc béo tròn rồi.”   

Khương Nhược Lai cũng ngồi ở bàn ăn nhưng lại không nói câu gì, nhưng nhìn biểu hiện của bà ấy thì đã khá hơn nhiều, đã có phản ứng với những việc ở thế giới bên ngoài.   

Khương Mạn gắp cho bà ấy một con tôm, Khương Nhược Lai ngoan ngoãn ăn hết. Sau khi ăn xong còn nhìn Khương Mạn nở một nụ cười ngây ngô, mặc dù nhìn vẫn có chút ngốc ngốc.  

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play