*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Không đợi hai người họ kịp làm gì, tiếng mở cửa vang lên. Cửa bị mở từ bên ngoài. Một đám người áo đen tràn vào.  

“Các người là ai?”  

Khương Nguy Tư kinh hãi.  



Một bóng người cao ráo từ phía sau cùng bước ra, người đàn ông mặc chiếc áo gió màu đen, hai tay đút vào túi áo, trong miệng ngậm một điếu thuốc.  

Khương Nhuệ Trạch từ tốn gỡ chiếc kính đen xuống, nhướng mày cười với Khương Nguy Tư: “Là em, Khương Nhuệ Trạch.”  



“Lần đầu gặp mặt, xin chào anh họ.”   

Khương Nguy Tư ổn cái khỉ gì!  

Hắn mới tới khu vực số một phía Tây chưa bao lâu, Khương Nhuệ Trạch đã tìm tới cửa rồi.  

Thư ký ở bên cạnh Khương Nguy Tư có ý định gọi điện thoại, tay vừa động đậy, tiếng súng liền vang lên, thư ký ngã đùng ra đất.  

Khương Nguy Tư kinh hãi và tức giận: “Khương Nhuệ Trạch mày điên rồi à, mày lại còn giết người!”  

“Bình tĩnh, chỉ là súng gây mê thôi, loại dùng để săn bắn ấy, nhìn cái bộ dạng thiếu kiến thức của anh kìa~”  

Khương Nhuệ Trạch lắc lắc tay, người thư ký kia liền bị lôi xuống, không chảy máu, quả thực là súng gây mê.    

Anh ta cười chế giễu: “Ông đây đâu phải loại súc sinh như nhà cả của mấy người, không coi mạng người ra gì.”  

“Nhưng mà, hóa ra anh cũng sẽ quan tâm sự sống chết của một thư ký nhỏ bé cơ đấy? Xí, lẽ nào là tình nhân nhỏ của anh hả?”  

“Nhìn cái dáng người của anh kìa....cái bên dưới kia...”  

Khương Nguy Tư bị sỉ nhục, khuôn mặt đỏ bừng.  

“Rốt cuộc mày muốn làm gì?” hắn ta nghiến răng nghiến lợi.  

Khương Nhuệ Trạch phun ra một làn khói thuốc, ánh mắt tối lại, nhìn chằm chằm hắn ta: “Tính khí của tôi không được tốt, cho nên tôi hỏi cái gì, tốt nhất là anh nên thành thật trả lời cái đó.”   

“Giết người là phạm pháp, nhưng anh em một nhà vui đùa quậy phá gì đó chắc pháp luật không quản được đâu nhỉ.” Anh ta nhướng mày cười nhạo: “Tôi đánh người tuy là không giỏi bằng em gái tôi, nhưng mà cũng sẽ hơi đau một chút đấy.”   

“Khiến anh họ khóc một trận thì vẫn có thể làm được.”   

Quỷ Hồ và những người bên cạnh đều bật cười thành tiếng.   

Cơ mặt của Khương Nguy Tư  giật giật.  

“Mày muốn hỏi cha tao ở đâu hả? Mày nằm mơ đi, cho dù mày có giết tao thì tao cũng không nói!”  

“Anh bị đần à?”Khương Nhuệ Trạch xùy một cái, quả nhiên, chỉ số IQ của anh ta tuy là bị người trong nhà đè bẹp, nhưng vẫn có thể ăn đứt người ngoài.    

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play