*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc."Đây là nói mà Thiên Sách đã nói là không có gì sao?! Anh ấy mà là tiểu hoàng tử bắt hải sản gì chứ?!!" Tôn Đại Ngọc bắt đầu cà khịa: "Quá tốt rồi! Tối nay chúng ta sẽ ăn hàu và trai no đến mức nôn ra thì thôi!"
(Nước mắt ghen tị chảy ra từ khóe miệng...)
(Hay lắm! Số trai này quá nhiều! Lại còn có cả hàu nữa, quá đỉnh!)
(Những người yêu thích hải sản đã nhận được 10.000 đòn đánh chí mạng!)
Hai mắt Tôn Hiểu Hiểu sáng lên, một người lớn lên ở vùng đồng bằng nên việc đánh bắt hải sản hay gì đó chắc chắn là lần đầu tiên cô ta được trải nghiệm!
Loại niềm vui này thật sự giống như tìm được báu vật vậy!
"Khương Mạn đáng ghét, cô mau tới đây cạy mấy con hàu này đi, tôi không làm được!"
Tôn Hiểu Hiểu điên cuồng đi cạy trai và nhặt những con to. Cô ta rất thích ăn hàu, nhưng không có dụng cụ nên không thể làm được.
Khương Mạn đi tới, cạy một con hàu lớn trước, cô ra tay rất nhanh. Thị hàu màu trắng cùng một chút nước biển, trông cực kỳ ngon.
"Cô thích hàu sống hay chín?"
"Sống, nó có vị rất tươi. Cô ăn thử xem nó có vị như thế nào." Tôn Đại Ngọc vừa nói vừa thèm ch ảy nước miếng nhưng cũng không giành miếng ăn đầu tiên.
(Ôi trời! Đại Ngọc, cô thật là cứng miệng, cô thèm chảy cả nước miếng rồi nhưng vẫn nhường miếng đầu tiên cho Khương Mạn, đây chẳng phải là tình yêu đích thực sao?)
(Ừm? Tôi là người duy nhất nghĩ Đại Ngọc đang muốn để Khương võ thần thử độc sao? Ha ha ha ha!)
(Tôi không quan tâm, tôi không quan tâm! Dù sao đi nữa, Đại Ngọc- Khương Mạn của tôi sẽ luôn có cái kết HE!)
“Cô ăn đi, nhìn cô có vẻ rất thèm.” Khương Mạn nhặt ra cái vỏ bị vỡ vô tình dính vào bên trong ra, mỉm cười rồi đưa cho cô ta.
Tôn Hiểu Hiểu cũng không khách sáo nữa, bỏ miếng thịt hàu vào miệng cắn một cái, hương vị này... ngon ngọt vô cùng!
"Con hàu này quá ngon!" Là một người yêu thích hàu, chị Tôn đang cảm thấy như mình đang ở trên thiên đường.
"Hay là cho thêm chút nước chanh nữa!"
Khương Mạn thấy cô ta ăn rồi tấm tắc khen ngon thì không khỏi bật cười. Phải biết rằng nói đến ăn, chị Tôn chính là người rất sành ăn.
“Tôi có chanh.” Khương Mạn lấy từ trong túi ra một quả chanh.
"Còn nói cô không trộm quả trong vườn của người ta? Trên đảo này còn có thể có chanh sao?"
“Thật sự có đấy.” A Tam nuốt nước bọt nói: “Có có khá nhiều cây chanh.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT