Bạc Hạc Hiên ừ một tiếng rồi lấy khăn tay ra lau vết máu trên tay cô.
"Tay bẩn rồi, lần sau nếu đối phó với loại người này thì hãy dùng chân đá."
Khương Mạn gật đầu:
"Tôi nhớ rồi."
Bạc Hạc Hiên nhìn vẻ mặt nghiêm túc của cô, khóe môi không khỏi nhếch lên, cẩn thận cúi đầu giúp cô lau sạch vết máu trên tay. Những người bên cạnh sững sờ.
Đánh hồi lâu, không phải anh Bạc sợ cô đánh chết người nên mới đến căn ngăn chứ!
"Các người còn đứng ngây ra đó làm gì? Ngỗng trời sắp chạy mất rồi." Khương Mạn nhíu mày nhìn đám người Tang Điềm.
"Ồ, ồ…"
Các PD vội vàng chạy đi bắt ngỗng. Đám người Tang Điềm xông qua đó vây quanh:
"Chị ơi, một khi chị ra tay, quá dứt khoát!"
Lúc này, Tang Điềm có chút thấy thương cho bốn tên côn đồ này, chắc sẽ bị ám ảnh cả đời?
"Não của bọn họ sẽ không bị đánh đến có vấn đề rồi chứ?"
"Tiếp theo làm gì đây?"
Bạc Hạc Hiên cất chiếc khăn tay đi, nhẹ nói: "Đương nhiên sẽ giao bọn cướp cho cảnh sát địa phương."
"À... nhưng mà..."
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT