Khương Mạn lần đầu tiên mới biết, thì ra nước mắt đàn ông cũng có thể nhiều đến vậy.    

Elijah chính xác là một người đàn ông tuấn tú, nếu không khóc, khuôn mặt của ông và thân hình của ông đều hoàn toàn phù hợp với mỹ quan của phương Tây, có một cảm giác đẹp như là được điêu khắc ra vậy.  

Nhưng mà khi vừa khóc lên thì……  



Trên xe, Khương Mạn nhìn người chú liên tục xì mũi bằng chiếc khăn lụa thêu của Pháp, cảm thấy u sầu muốn hói cả đầu.  

“Khiến bé con chê cười rồi.”  



Elijah cuối cùng cũng ngừng khóc.  

“Tiếng Đế Quốc của chú thật tốt.” Khương Mạn khen ngợi một câu.  

“Đều nhờ mẹ cháu dạy đấy.” Elijah nắm lấy tay cô, nhìn cô chăm chú: “Chú được gặp cháu thế này thật sự là....thật sự là hết sức vui mừng!!!”  

“Cháu cũng vậy.”  

Ánh mắt Khương Mạn trở nên dịu dàng.  

Cô từng nghe anh cả nói, năm đó khi xảy ra vụ huyết án kia, nếu không nhờ có chú Elijah bảo vệ anh ấy, thì chỉ e là anh cả đã không vượt qua được kiếp nạn đó rồi.  

Những năm đầu khi còn chưa về nước, anh cả cũng nhờ có sự trợ giúp từ chú Elijah, mới có thể nhanh chóng thâu tóm được Lancelot.  

Tuy chú Elijah và mẹ của bọn họ không hề có quan hệ huyết thống, chỉ là con nuôi của gia tộc Lancelot, nhưng lại là vị trưởng bối mà Khương Lệ Sính tin tưởng nhất trong gia tộc.  

Elijah là một người mít ướt.  

Vừa khéo đời này Khương Mạn sợ nhất chính là mít ướt, không phân biệt nam hay nữ.  

Nửa tiếng sau.  

Cuối cùng Khương Mạn đã tới được đại bản doanh của gia tộc Lancelot.  

Đây là một tòa lâu đài cổ kính được xây dựng trên vách núi, đầy những dây leo hoa lá lộng lẫy, xa xa còn có một rừng sồi trắng muốt.  

Khổng lồ, đẹp đẽ, giống như một khu vườn trong giấc mơ.  

Một đám người phục vụ mặc lễ phục đuôi tôm, váy trắng đi ra từ lâu đài, đứng ngay ngắn hai bên, khẽ gật đầu với Khương Mạn.  

Elijah xuống xe trước, vươn tay về phía Khương Mạn ở trong xe, ông ấy chớp chớp mắt: “Chào mừng trở về nhà, công chúa nhỏ đáng mến của chú.”   

Bạc Hạc Hiên và hai người anh vợ xuống xe từ chiếc xe phía sau, nhìn thấy nghi thức chào đón vừa phô trương, lại mang theo sự dịu dàng ấm áp vô tận, không nhịn được mà nở một nụ cười.  

“Có người lại phải ngượng ngùng rồi kìa……” Anh khẽ cười.  

Còn một người nữa cũng ngượng ngùng đó là Khương Vân Sênh, thật ra bình thường ở trong nhà không có phô trương như vậy, nhưng hết cách rồi, người chú Elijah của bọn họ đã quen hành động theo chủ nghĩa romantic.  

Cái trò ‘romantic’ này, có một thời gian dài chính là nỗi ám ảnh của cả bốn anh em bọn họ.  

Khương Tử Mặc mím môi, “Tiểu Man....con bé đi đường mà tay chân đánh cùng hướng luôn rồi kìa....” 

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play