*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Nếu mọi chuyện sau này cứ như vậy, cô sợ bị suy thận.   

Bởi vì có việc cho nên hai người chỉ mập mờ chút, Bạc mưu mô cảm thấy mình như vậy đã là đánh nhanh thắng nhanh rồi. Nhưng đối với quá trình này đối với Khương Mạn thì không được mãn nguyện cho lắm.   

Thời gian vèo cái đã tới gần đêm.   



Bạc Hạc Hiên ánh mắt không vui: “Đây gọi là phỏng vấn nhân viên sao?”  

Anh cực kỳ nghi ngờ, đưa mắt nhìn cái thứ cặn bã hoa tâm chuyên đi câu lòng người nhà mình.   



“Ánh mắt anh là cái ý gì vậy? Em chả nhẽ hay lừa người à? Em chỉ là hay cho người ta leo cây thôi.”   

“Hoá ra là vậy, xem ra Yêu Nhi nhà ta bắt đầu tập trung cho công việc rồi?”   

Tiếp theo, Khương Mạn sống chết cuộn mình lại trong chăn, dùng giọng uy hiếp: “Người đàn ông kia, ta khuyên ngươi hãy mau chóng thu lại tâm tình!”  

Bạc Hạc Hiên túm được chân cô kéo một cái xuống tận cuối giường. Cả hai chuẩn bị loạn thêm lần nữa thì điện thoại của khách sạn kêu lên.   

Sắc mặt của Bạc Hạc Hiên cực kỳ không vui, xì một tiếng rồi thả tay ra.   

Khương Mạn mau chóng chạy ra nghe điện thoại.   

Đầu bên kia lễ tân dùng ngôn ngữ Đế Quốc một các lưu loát nói: “Xin lỗi, cô Khương, làm phiền lúc cô nghỉ ngơi, có một cô gái họ Hứa đợi cô ở quầy lễ tân, xin hỏi cô có gặp cô ấy không ạ?”   

Khách sạn 7 sao Weston là sản nghiệp của Bạc Hạc Hiên, trước khi Khương Mạn vào ở có dặn trước với lễ tân, sẽ có một cô gái họ Hứa tới tìm mình.  

Nhưng mà……  

Cô nhìn thời gian trên điện thoại, đã quá nửa đêm rồi.   

Cho dù là nhân viên mới tới phỏng vấn thử việc, thì cô bạn Hứa Tiểu Mạn này tới muộn cũng có chút vô lý……  

Khương Mạn không thích những người không tuân thủ giờ giấc cho lắm, đã cho cơ hội rồi mà còn không trân trọng thì cũng hết cách.   

Đang chuẩn bị nói với lễ tân là mời người kia về đi.  

Lễ tân tưởng rằng Hứa Tiểu Mạn và Khương Mạn là người quen, hơn nữa đều đang ở đất nước xa lạ, nên lắm miệng nói thêm một câu: “Cô Hứa này đang bị thương.”   

Khương Mạn nhăn mày, trầm ngâm một lúc.   

“Dẫn cô ấy tới phòng 1703 đi.”  

Cúp điện thoại, Khương Mạn đối diện với ánh mắt oán giận. Cô nói một cách nghiêm chỉnh: “Thân là một người phụ nữ của sự nghiệp, em phải xử lý công việc rồi.”  

Bạc Hạc Hiên cười lạnh: “Người phụ nữ của sự nghiệp có cần một thư ký nam ở cùng không?”   

“Tạm thời không cần.” Khương Mạn mặc quần áo, nghiêm túc nói với anh: “Thư ký Bạc, anh giúp bà chủ làm ấm giường cho tốt, đợi bà chủ quay lại phê bình vấn đề tác phong làm việc của anh sau.”   

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play