*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

(Ha ha ha ha! Khương Mạn cười, sống chết khó đoán! Ông chủ sắp khóc rồi!)  

(Ông chủ: Ôi! Những cô gái này không phải là người tốt!)  

(Khương Mạn thật sự quá giỏi, còn có gì mà cô ấy không biết không? Đột nhiên tôi cảm thấy thương ông chủ đó.)  

Advertisement

(Giữa thành thị bộn bề, tôi muốn về nông thôn, nông thôn có Khương Mạn, tất cả đều đem hết cho cô!)  

Ông chủ chưa kịp kiểm soát tuyến lệ thì tuyến mồ hôi đã sụp đổ rồi. Ông ta lau mồ hôi lạnh trên trán, không nhịn được liền lên tiếng: "Nếu ném lại mà trúng ngỗng thì không.. không tính được... chỉ được tính là một con..."  

"Như vậy sao?"  

Khương Mạn đột nhiên nhận ra, nói với giọng điệu chân thành: "Ông chủ, ông thật tốt bụng, ông còn nhắc nhở tôi, suýt chút nữa tôi đã lãng phí một nửa trong số hai mươi vòng còn lại rồi."  

Ông chủ: "…"  

Người xem: "Ha ha ha!!!"  

"Ông chủ thật ngốc!"  

"Vậy ông nhắc nhở cô ấy làm gì? Muốn chủ động tặng ngỗng à?"  

Khương Mạn giơ ngón tay cái lên, khen ngợi một cách chân thành: "Ông chủ là một người bán hàng có lương tâm, là một người tốt!"  

Ông chủ: Cô đi mà tìm người tốt của cô! Tôi không cần!!  

Bạc Hạc Hiên hơi nhướng mày, liếc nhìn Khương Mạn đầy ẩn ý.  

Thứ gọi là người tốt này... Hình như anh cũng đã từng nhận được.  

Bây giờ nhìn kỹ lại, câu người tốt do cô gái này nói ra hình như không giống một lời khen? Vừa được khen là người bán hàng có lương tâm, vừa được khen là người tốt, ông chủ muốn nuốt lời cũng bó tay.  

Khương Mạn lần lượt ném mười chiếc vòng ra với tỷ lệ trúng đích là 100%.  

Cho đến bây giờ, sau khi ném lại thì 25 con ngỗng đã trở thành vật sở hữu của nhóm Khương Mạn.  

"Không được rồi, đừng ném nữa!"  

Ông chủ không quan tâm đến mặt mũi nữa, nếu còn tiếp tục ném thì ông ta sẽ chẳng còn gì nữa!  

“Ban đầu ai nói trúng bao nhiêu có thể lấy bấy nhiêu, ông chủ, có phải ông chút không giữ lời rồi không?” Tang Điềm chế nhạo nói.  

Những người xem bên cạnh cũng hò hét theo. Vẻ mặt ông chủ chua xót, tôi hối hận rồi... Bước ra cửa không xem ngày gặp phải nhóm như đi đòi nợ các người...  

"Tôi sai rồi, tôi chỉ buôn bán nhỏ lẻ, cô gái, thật sự đừng ném nữa, nếu còn ném nữa thì tôi sẽ chẳng còn gì hết..."  

"Còn thừa lại mười vòng, tôi hoàn lại tiền cho cô, có được không?"  

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play