*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.Anh không thiếu một cái giải ảnh đế, nhưng mà ‘Kẻ giết người’ của Trần trọc mà cho ra được một ảnh đế, thế thì tầm vóc bộ phim này lại khác rồi.
Biểu cảm lúc này của Trần Minh giống như bị đạp phải đuôi.
Bên phía phòng nghỉ, Tang Điềm hoàn toàn co rúm như con chim cút gặp mưa.
Cô ấy cắn chiếc ống hút trong ly cà phê, chiếc ống hút sắp bị cắn nát rồi.
Khương Mạn nheo mắt nhìn cô ấy: “Người tóm được anh ba của em, rốt cuộc vẫn là chị nhỉ, chị Tang Điềm!”
Mặt Tang Điềm đỏ bừng, co ro thành một cục, ai oán: “Aizzz....chị, chị đừng có trêu chọc em nữa mà!”
“Gọi bừa, sao còn gọi là chị được nữa, sau này em đây còn phải gọi chị là chị dâu nữa đó, tiểu Điềm Điềm.” Khương Mạn nhìn cô ấy đầy hứng thú.
Thành công nhìn thấy Tang Điềm bị trêu chọc tới đỏ cả mặt.
“AAA!!! Chị đừng nói nữa mà!!” Tang Điềm bật dậy, ôm lấy hai cánh tay cô, úp mặt vào vai cô mà lắc.
“Nước phù sa không chảy ruộng ngoài, có gì mà phải xấu hổ như vậy.” Khương Mạn không nhịn được mà nhéo má cô ấy: “Em trở thành chị dâu của chị, chị còn đang vui mừng ấy chứ.”
“Thật sao? Chị không trách em chứ?”
“Chị trách em làm gì? Trách em cưu mang nghèo à? Hay trách em không chê bai con Husky như anh ba của chị?”
Tang Điềm bĩu môi: “Khương sắt thép cũng đâu ngu đần như Husky, hơn nữa anh ấy cũng rất giàu mà, đâu cần em cưu mang?”
“Ô-mô, ô-mô, thế này là đang bảo vệ người ta đấy hả? Sức hút của anh ba chị lớn ghê ha!”
Tang Điềm thành công bị Khương Mạn ép cho tức đến giậm chân.
“Em không cần biết, chị...chị...chị không được gọi em là chị dâu, Khương sắt thép là Khương sắt thép, chị là chị, không thể để mối quan hệ của ba người chúng ta bị ảnh hưởng!”
Khương Mạn: “Ohhhhhhh” Mối quan hệ phức tạp này khiến cô trong chốc lát không thể nào phân biệt rạch ròi được!
Tiếng gõ cửa vang lên.
Khương Mạn đi mở cửa, đập vào mắt là một thân hình uyển chuyển quyến rũ, váy đỏ làm nổi bật lên làn da trắng như tuyết, mái tóc xoăn gợn sóng đầy mê hoặc.
Chỉ có biểu cảm trên gương mặt là vô cùng mất kiểm soát, vẻ mặt mất kiên nhẫn.
Tôn Đại Ngọc: “Hai người ở trong đó trồng nấm hay sao mà tôi gõ cửa nửa ngày trời cũng không nghe thấy vậy!”
“Ô-mô, ô-mô, Đại Ngọc, bộ trang phục này của cô tuyệt thế! Đã chốt được bộ sưu tập mới nhất năm nay của MUSE·K rồi sao!” Tang Điềm hét lớn.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT