Thường Hấn Nhi sững sờ, nhăn mày, rồi nhanh chóng cười lên: “Cô Khương là bạn gái của anh Bạc mà.”
“Biết mà cô còn hỏi.” Khương Mạn khó hiểu: “Anh ấy thiên vị tôi không phải là chuyện bình thường hay sao? Tất cả các cô đều có, thế anh ấy chẳng phải là cái máy điều hòa phục vụ công cộng à?”
Biểu cảm của Thường Hấn Nhi có chút cứng ngắc: “Tôi chỉ đùa thôi mà, hơn nữa, làm một cái cũng là làm, làm vài cái cũng là làm, tiện tay thôi mà.”
“Cảm thấy tiện tay thì cô đi mà làm.”
Khương Mạn lại múc thêm một miếng pudding, vừa ăn vừa nói: “Con người tôi ấy mà, ý thức bảo vệ lãnh thổ cực kỳ cao, nếu không phải đi quay chương trình, nhận cát xê, ngay cả cơm tôi cũng không muốn anh ấy nấu cho người khác ăn đâu đấy.”
“Chương trình trả cát xê thì chính là kim chủ papa, cô Thường cũng đâu có trả tiền, ở đâu ra có chuyện để bạn trai tôi làm bánh pudding miễn phí cho cô chứ?”
Thường Hấn Nhi bị cô mắng đến mức sắp không kiểm soát được biểu cảm nữa rồi.
Cau mày nói: “Tôi đã nói là tôi chỉ đùa thôi mà, cô Khương cần gì cứ phải truy cứu tới cùng vậy, tôi cũng không phải thèm khát gì cái pudding đó của cô, ai mà không có tiền ăn pudding chứ?”
Khương Mạn cười lên: “Cô Thường tức giận rồi à? Đừng để bụng chứ, tôi cũng chỉ là đùa thôi mà.”
“Đùa? Thế ư?” Thường Hấn Nhi nói giọng không tin, biểu cảm giễu cợt.
Dương Tiểu Tuyết nói: “Cô ấy đang nói đùa thôi.”
Thường Hấn Nhi sững sờ, sắc mặt càng không tốt: “Tiểu Tuyết.”
Thường Hấn Nhi thật sự khó chịu, Dương Tiểu Tuyết có ý gì vậy! Lại còn công khai phá đám!
Mạnh Quân Chiết và Đinh Đinh cũng nói: “Chị Thường, chị Mạn thực sự chỉ là nói đùa thôi, hơn nữa anh Bạc đã làm bánh pudding cho tất cả mọi người rồi.”
“Đúng vậy, để ở trong tủ lạnh ấy, hơn nữa còn làm rất nhiều, còn có phần của nhân viên công tác nữa, đã nói rõ là đợi mọi người ăn cơm và nghỉ ngơi xong thì lấy ra phát cho mọi người.”
Thường Hấn Nhi vẻ mặt cứng ngắc, buột miệng: “Vậy sao mấy người không nói sớm!”
Mạnh Quân Chiết và Đinh Đinh câm nín.
Chúng tôi có cơ hội nào để nói sao?
Dương Tiểu Tuyết lại đáp: “Anh Bạc đã nói rồi.”
“Nói lúc nào vậy? ” Vẻ mặt Thường Hấn Nhi mờ mịt, ánh mắt cô ta nhìn Dương Tiểu Tuyết có vẻ tức giận.
Hạ Đông cũng không nói tiếng nào, nhưng biểu cảm cũng rất thắc mắc.
“Lúc chỉ còn lại một bàn khách cuối cùng, anh Bạc từ sau bếp đi ra sảnh trước nói trong tủ lạnh có để bánh ngọt.”
Dương Tiểu Tuyết nói từ tốn: “Chắc lúc đó mấy người đang ở bên ngoài nói chuyện vui quá nên không nghe thấy đấy.”
“Nhưng mà camera có ghi lại cả đấy, mấy người không tin thì cứ đi xem.”
Sắc mặt của Thường Hấn Nhi bỗng chốc khó coi.
Dương Tiểu Tuyết dám nói như vậy thì chắc chắn là có chuyện này.
(Khương Mạn là con nhím sao? Hết đâm chọc Vương Tuệ Kỳ, lại đâm chọc người khác! Hấn Nhi cũng đâu biết chuyện bánh pudding, thế thì có tội gì sao?)
(Dương Tiểu Tuyết là loại người ba phải gì vậy? Sao lại nói giúp Khương Mạn?)
(Đỉnh thật! ‘Trang trại’ là nơi con người tiến hóa ngược sao? Lý lẽ đơn giản như vậy mà có một vài kẻ ngu đần cứ không chịu hiểu nhỉ?)
(Cười chết mất! Bản thân trốn việc không nghe thấy chuyện có bánh pudding, lại trách người khác không nói? Hơn nữa, Bạc thần người ta nợ cô sao, cô là ai chứ? Người ta phải làm pudding cho cô sao?)
(Đứng và góc nhìn của Khương Mạn, tôi đã bị Thường Hấn Nhi khiến cho buồn nôn, bạn trai tôi thì tôi thương, không được sao? Cô là cái thứ gì mà phải đi phục vụ cho cô?)
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT