Dương Tiểu Tuyết càng cảm thấy khó hiểu hơn: "Đương nhiên là bởi vì cô buồn cười."
Sắc mặt Vương Tuệ Kỳ trở nên khó coi, cô ta cười khẩy: "Các người đúng là bắt nạt người quá đáng."
Chúng tôi?
Dương Tiểu Tuyết nhìn PD và hỏi: "Cô ta nói "chúng tôi", ý là đang chỉ tôi và Khương Mạn à?"
PD không dám trả lời.
Mọi người xem livestream cũng không ngờ Vương Tuệ Kỳ và Khương Mạn chưa tranh cãi thì đã bắt đầu tranh cãi với Dương Tiểu Tuyết trước.
(Chị Dương! Xông lên! Giơ khẩu súng thần công của chị lên đi!)
(Buồn cười chết mất! Vương Tuệ Kỳ này đang làm gì vậy, tưởng rằng chị Dương nhà chúng tôi không có fan sao?)
(Fan hâm mộ của Dương súng thần công không lên tiếng mà chị nghĩ rằng chúng tôi chết sao?)
Địa vị của Dương Tiểu Tuyết trong giới ca hát Đế Quốc không hề thấp, và danh hiệu ca sĩ nhạc rock số một thế hệ mới không phải chém gió.
Chỉ là fan hâm mộ của cô ấy nói chung là "như Phật" nhưng không có nghĩa là không có năng lực chiến đấu...
Chủ yếu là vì chị Dương không cần, cũng giống như Khương Mạn không cần...
Cô ấy nheo mắt nhìn Vương Tuệ Kỳ: "Cô là diễn viên mà nhỉ? Khả năng bắt chước của cô hơi tệ."
"Nếu là Khương Mạn, cô ấy sẽ không nói bắt nạt người quá đáng mà sẽ trực tiếp ra tay."
"Nhưng việc cô ấy đánh người đều là chính đáng."
"Vậy nên bây giờ cô đang nắm chặt nắm đấm muốn đánh tôi à?"
Dương Tiểu Tuyết bình tĩnh nhìn chằm chằm vào tay Vương Tuệ Kỳ:
"Tối nhất là đừng. Tuy tôi không thể đánh thắng cô, nhưng đội ngũ luật sư của tôi là số một trong ngành."
"Tôi sẽ kiện chết cô."
"Tôi cũng sẽ viết nhạc để mắng chửi cô."
Sắc mặt Vương Tuệ Kỳ vô cùng khó coi, khóe miệng giật giật: "Cô Dương nói đùa gì vậy, tôi chỉ đang hỏi một chút thôi mà."
“Thật vậy sao?” Dương Tiểu Tuyết hờ hững mím môi: “Vậy thì cô diễn giả quá.”
Vương Tuệ Kỳ đã thực sự phát điên.
Một Khương Mạn đã đủ rồi! Bây giờ Dương Tiểu Tuyết này còn bị làm sao vậy!
"Cô Dương, bây giờ đang livestream, chúng ta đang ghi hình chương trình!"
"Vậy thì sao?" Dương Tiểu Tuyết khó hiểu, sau đó chợt hiểu ra: "Cô sợ mất hình tượng sao? Nhưng không phải tất cả các hình tượng của cô đều là bắt chước sao?"
Cô ấy nhún vai: "Thật xin lỗi, tôi kiếm cơm bằng miệng chứ không phải bằng mặt nên tôi không quá coi trọng như cô."
Nói xong, Dương súng thần công rời đi với khuôn mặt vô cảm.
Cuộc tranh cãi của họ ở cầu thang đương nhiên đã thu hút sự chú ý của những người khác.
Khương Mạn cảm thấy chị Dương này có chút thú vị.
Chị Dương bắt gặp ánh mắt của cô, gật gật đầu: "Vừa rồi tôi dùng tên tuổi của cô để châm biếm một chút. Tên tuổi của cô khá hữu dụng."
“Thật sao?” Khương Mạn sờ sờ cằm: “Đòn này của cô Dương cũng rất mạnh, chúng ta tìm cơ hội để giao lưu một chút.”