Cô của Tang Điềm còn muốn nói gì nữa nhưng do quá kích động nên không nói thành lời.

(Cô kiên cường lên! Vịnh Vịnh sẽ không sao đâu!)

(Gặp họa không chết ắt có phước, chúng tôi đều tin Vịnh Vịnh)



(Hy vọng Đế Quốc sẽ có quy định pháp luật chống lại mấy đứa anh hùng bàn phím, đầu năm nay có nhiều đứa ở trên mạng nói luyên thuyên quá!)

(Suy nghĩ sâu xa, nếu Vịnh Vịnh không phải tự mình rơi xuống, có nghĩa là có người làm thế?)

(Lầu trên doạ tôi sợ đó……xuống tay với một đứa trẻ 8 tuổi, đứa thần kinh bệnh hoạn nào vậy!)



Thấy trong kênh livestream cũng gần tới giờ, Khương Mạn đi tới trước ống kính.

“Sự thật thế nào tôi sẽ là người giải thích cho mọi người.”

“Trên mạng cũng không thoát được khỏi pháp luật, mấy kẻ đưa thông tin sai sự thật về cô Tang Điềm, cứ nằm nhà đợi giấy triệu tập đi.”

“Cuối cùng tôi xin lỗi những cư dân mạng chân chính vì hành vi bộc phát của bản thân lúc trước, xin mọi người đừng học theo!”

“Việc sau này, tôi sẽ tự động tới các bộ phận liên quan để tiến hành lấy lời khai và nhận phạt, hoan nghênh mọi người tới giám sát.”

Biểu tình của Khương Mạn vô cùng nghiêm túc.

Cư dân mạng thi nhau bình luận:

(Khương võ thần đã nhận sai, tam quan từ trước tới giờ sụp đổ!)

(Khương võ thần tôi phê bình cô, đánh người là không tốt, lần sau gặp mấy loại người này đừng đánh, chôn luôn đi.)

(Là người của công chúng cần phải giữ hình tượng, Khương Mạn làm vậy là đúng, mặc dù chuyện này mà xảy ra với tôi, có khi tôi còn hung dữ hơn cả cô ấy……)

(Cái đám người kia không phải người xấu à? nếu đã là người xấu, bị Khương võ thần đánh thì có gì mà sai.)

Có phải bạn cho rằng Khương Mạn nhận sau là xong? Không, cô vẫn còn tiếp tục.

“Đương nhiên, nếu bản thân và người thân gặp phải uy hiếp, thì phải có năng lực tự vệ.”

Khương Mạn cong môi: “Tôi góp ý là nên cho đối phương ăn vài cái tát!”

Kênh livestream:

(Khương Mạn: Xin lỗi, đánh người là sai, lần sau tôi vẫn đánh!)

Kết thúc livestream. Đám chó điên kia cũng bị đưa ra ngoài, bệnh viện lại yên tĩnh trở lại. Khương Mạn và Bạc Hạc Hiên đi vào trong phòng bệnh, cô của Tang Điềm không ngừng cám ơn bọn họ, cha mẹ Tang Điềm cũng cám ơn không ngớt.

“Nếu không có hai người, thì lần này chúng tôi đúng là không biết nên làm thế nào!”

“Mấy người kia đúng là phát điên hết cả rồi!”

Cha Tang là một doanh nhân, mặc dù phẫn nộ nhưng vẫn giữ được bình tĩnh.

“Tội mạo muội gọi hai người là Tiểu Khương và Tiểu Bạc có được không?”

Khương Mạn nói: “Chú đừng khách sáo, cháu và Điềm Điềm thân thiết, chú gọi cháu thế nào cũng được.”

Bạc Hạc Hiên gật đầu.

Cha Tang Điềm thở dài một hơi, đưa mắt nhìn em gái đang khóc lóc, sau đó mời hai người Khương Mạn sang bên phòng trà ở bên cạnh phòng bệnh để nói chuyện.

“Tiểu Khương, cháu nói thật cho chú biết, có phải hai đứa biết chuyện gì đúng không?”

“Vịnh Vịnh nó bị ném xuống, còn có người gây loạn ngày hôm nay, sau lưng bọn họ có người cố tình?”

Cha Tang đang tự hỏi xem mình có làm mất lòng ai không, dù là bất hoà trong làm ăn cùng lắm là cãi nhau chứ sao lại hại người như vậy được.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play