Vương Đại Kiến lo lắng nói: "Tôi thực sự đã nhắc nhở nó rồi. Mặc dù tôi không nói gì về chuyện đã có người chết, nhưng tôi nói rằng loại thuốc đó rất nguy hiểm và bảo nó dừng tiêm."

Ngay khi ông ta nói ra những lời này, những người trong biệt thự đều cười khẩy.

Hừ, quả nhiên là chú ruột.



Ánh mắt Bạc Hạc Hiên khẽ động: "Ông còn có thể liên lạc với bác sĩ đã bán nó cho ông không?"

"Anh ta và tôi có mối liên hệ một chiều, tôi... tôi không thể liên lạc được với anh ta."

Khương Mạn trợn tròn mắt: "Thực sự đã đủ để bị phạt rồi, việc giao dịch loại thuốc tiêm thẩm mỹ của ông sắp bằng buôn bán ma túy rồi đấy."

Vương Đại Kiến không dám nói một lời.



Sau khi biết việc tiêm thẩm mỹ có vấn đề, ông ta cũng rất sợ hãi. Vốn dĩ ông ta định trốn ra nước ngoài để lánh nạn sau chuyện của người nổi tiếng trên mạng đó!

Ai ngờ chưa kịp làm gì thì ông ta đã bị bắt tới địa ngục này...

“Mang người xuống, giao cho Thập Nhất.” Bạc Hạc Hiên nói với vệ sĩ ở phía sau. Vương Đại Kiến bị bịt miệng lại, bị mang đến như thế nào thì bị mang đi như vậy.

Hoàng Tư Vân nuốt nước bọt, vẫn còn một chút sợ hãi.

"Cái đó... chị đại... anh rể... các người... thật sự sẽ không giết ông ta chứ?"

Hoàng Tư Vân không dám bao che chuyện giết người...

Khương Mạn thực sự đã bị với anh chàng này chọc cười.

Hoàng Tư Vân thực sự thích cọ nhiệt… Nhưng ngốc thì thật sự vẫn rất ngốc.

Nhưng nói về sự xấu xa thì... cũng không thể bằng Bạc Hạc Hiên được.

Ít nhất thì anh ta sẽ không dám làm chuyện hại người.

“Ừm, cậu đã sẵn sàng bị diệt khẩu chưa?” Khương Mạn bắt đầu doạ anh ta.

Cả Hoàng Tư Vân và Hoàng Hải mặt đều tái mét.

Bạc Hạc Hiên lắc đầu, ngăn cản thú vui xấu xa của Khương Mạn.

Anh gật đầu với người vệ sĩ mang súng ở bên cạnh. Những người đó bước tới và lấy giấy tờ tùy thân của mình ra. Trên đó còn có con dấu chính thức được in lên- Đội vệ binh hoàng gia Đế Quốc.

Hoàng Tư Vân sững sờ, cắn môi tỏ ra hơi bối rối.

Hoàng Hải lặng lẽ mím miệng lại, lẩm bẩm: "Những giấy tờ giả này còn không bằng cái mình làm dưới gầm cầu vượt với giá 10 tệ..."

Tự do là điều mà hiện giờ Hoàng Hải cùng Hoàng Tư Vân không nghĩ tới!

Bây giờ đừng nói đến chuyện ra ngoài chạy show, với đôi mắt mắt đỏ hoe này sẽ bị người ta nghi ngờ, báo cảnh sát để điều tra rõ ngọn ngành...

"Nhưng tôi vẫn còn một số nhãn hàng cần phải chụp" Hoàng Tư Vân vô cùng đau khổ: "Hai ngày nữa tôi còn có buổi diễn thử."

Khương Mạn: "Vậy cậu đi đi, nhân tiện chuẩn bị luôn hậu sự."

Mặt Hoàng Tư Vân tái mét.

Hoàng Hải vội vàng nói: "Chúng tôi không chụp nữa, không chụp nữa! Không có gì quan trọng bằng mạng sống!"

“Nhưng tiền vi phạm hợp đồng, chúng ta không thể đền nổi.” Hoàng Tư Vân lẩm bẩm.

Khương Mạn và Bạc Hạc Hiên không tiếp lời. Lúc này, cả hai đều tỏ ra vô cùng thờ ơ.

Ông An đang nhai kẹo bơ sữa cứng: "Vậy thì lần này nếu cậu may mắn thì là bỏ tiền ra để mua một bài học, nếu không may mắn thì sẽ đánh đổi mạng sống của mình để lấy một bài học."

Hoàng Tư Vân im lặng. Anh ta cắn môi: "Tôi có thể hỏi rốt cuộc loại thuốc tiêm đó là thứ gì không?"

Ông An: "Dù sao cũng không phải thứ tốt đẹp gì. Biết quá nhiều bí mật cũng không tốt, phải không?"

Hoàng Hải giật mạnh ống tay áo của Hoàng Tư Vân

Cả hai người đều có vẻ suy sụp, gật gật đầu.

"Tôi sẽ sắp xếp người đưa hai người trở lại Bắc Thành. Trong thời gian này, việc ăn, ở, đi, lại của các người sẽ bị người ngoài giới theo dõi."

Bạc Hạc Hiên nói: "Vì sự an toàn của bản thân, tốt nhất là hai người nên phối hợp."

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play