Hai anh em nhìn nhau và thấy mình thật yếu đuối, đáng thương và bất lực...
Tình huống này lẽ nào là … thần tiên đánh nhau, người phàm chịu trận?!
Vương Đại Kiến bị trói gô cổ, hai tay chéo ra sau lưng, bịt mắt và đưa đến biệt thự.
Khi bị bắt, ông ta này đang tán gẫu đủ các thể loại chuyện trên đời với một người nổi tiếng trên mạng.
Về phần khi bị bắt ông ta trông như thế nào thì chính là dáng vẻ y như bây giờ.
Khương Mạn nhíu mày liếc mắt nhìn tảng thịt hình thoi trên cơ thể ông ta bị lưới đánh cá siết chặt tạo thành. Nhất thời, không biết nên cảm thấy thương cái lưới đánh cá hay cái gì...
Ông An tặc lưỡi: "Chơi trò gì thế này? Trư Bát Giới đại chiến mãng xà tinh à?"
Khương Mạn: "Vậy thì mãng xà tinh này đen đủi rồi."
"Các người là ai?! Các người có biết tôi là ai không?!"
"Tôi đã nói cho các người biết đây là hành vi hạn chế tự do cá nhân một cách bất hợp pháp! Tôi có thể báo cảnh sát bắt các người đấy!"
"Anh lớn, chị lớn, đừng giết tôi... Tôi có thể cho các người tiền!"
Lúc đầu Vương Đại Kiến vẫn còn kêu gào, nhưng khi thấy không ai để ý đến mình thì ông ta bắt đầu xin tha.
Khương Mạn không muốn phí lời với ông ta: "Loại thuốc tiêm thẩm mỹ ở chỗ ông là từ đâu ra?"
Vương Đại Kiến sững sờ trong giây lát, ông ta bị bịt mắt nên không thể nhìn thấy người đối diện là ai.
Nghe nói đến tiêm thẩm mỹ thì vẻ mặt của ông ta liền thay đổi.
"Ồ, hóa ra là các người đang chú ý tới thứ đó à?!"
"Để tôi nói cho các người biết, thuốc tiêm thẩm mỹ đó là sáng chế độc quyền của tôi. Nó đến từ đâu à? Đó là do tôi nghiên cứu ra!"
Nghe vậy, Hoàng Hải và Hoàng Tư Vân đều không tin!
Trư Bát Giới như ông mà có thể nghiên cứu ra thứ đó sao!Vậy thì tôi thậm chí còn có thể chế tạo tàu vũ trụ!
Bạc Hạc Hiên đã mất kiên nhẫn rồi. Anh đứng dậy đi đến bên cạnh, lấy ống tiêm từ trong hộp thuốc của ông An ra, lấy thuốc một cách quen thuộc, bước đến bên cạnh Vương Đại Kiện, hướng kim tiêm vào tĩnh mạch trên cổ tay ông ta.
Khi Hoàng Hải và Hoàng Tư Vân nhìn thấy cảnh tượng này, đồng tử của họ như sắp rơi ra, cảm thấy sởn gai ốc!
Bạc Hạc Hiên muốn làm gì?!
"Nếu nó là do ông nghiên cứu ra thì ông dùng nó cũng là hợp lý."
Mũi kim tiêm sắc lạnh kề sát vào da, Vương Đại Kiến sợ hãi hét lên.
"Cậu định làm gì!! A!! Là phạm tội, như vậy là phạm tội đó, cậu có biết không?!"
"Cậu định tiêm cho tôi cái gì vậy? Tiêm loại thuốc đó à? Không! Không cần!!"
Vương Đại Kiến bị trói vào ghế và hoàn toàn không thể cử động được. Ngoài việc la hét thì không thể làm gì khác.
Khương Mạn và ông An thờ ơ nhìn cảnh tượng này, chỉ còn thiếu là không lấy hạt dưa ra cắn nữa thôi.
Hoàng Tư Vân và Hoàng Hải sợ hãi đến mức chân mềm nhũn.
Nếu như nói trước đó khi thấy đám vệ sĩ có súng đủ để làm bọn họ kinh ngạc thì lúc này, bọn họ đã bị Bạc Hạc Hiên làm cho hoảng sợ đến mất mật.
"Đây... đây không phải là đang diễn sao?"Hoàng Hải rùng mình.
Vừa rồi Bạc Hạc Hiên thực sự đã lấy thuốc rồi.
Ngay sau đó, bọn họ nhìn thấy Bạc Hạc Hiên sắc mặt không chút thay đổi đâm đầu kim tiêm vào tĩnh mạch Vương Đại Kiến, từ từ đẩy thuốc vào.
Toàn thân Hoàng Tư Vân tê dại, nhìn Bạc Hạc Hiên như nhìn ác quỷ.
Người đàn ông này...
Khi ở trong đoàn phim "Chiến cốt", anh ta biết rằng Bạc Hạc Hiên không phải là loại thần thánh cao quý như vẻ bề ngoài.
Ảnh đế này còn có chút thủ đoạn, mánh khoé xấu xa...Nhưng... những gì anh đang làm bây giờ không chỉ đơn giản là xấu xa nữa! Mà là điên rồ, mất trí rồi!
Đáng sợ! Đáng sợ đến mức muốn chết!!
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT