*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Ngay cả chuyện tránh thai và giục kết hôn cũng bị ép phải nói ra rồi, rốt cuộc là gánh nặng mà cô tạo ra cho anh tư lớn cỡ nào chứ ……

Khương Mạn rời khỏi ban công, định đi qua phòng nhóm ekip của Bạc Hạc Hiên, anh ấy đang chuẩn bị tạo hình ở bên đó, tối nay có buổi ghi hình cho ‘Minh tinh đều ở đây’.



Sau khi Khương Mạn đi qua, những người khác đều tự giác rời đi trước.

“Sao vậy?”

“Xảy ra chuyện lớn rồi!” Vẻ mặt Khương Mạn nghiêm túc, “Anh chắn là chiếc nhẫn khống chế dị năng mà anh đưa cho anh tư có tác dụng chứ?”



“Hử?” Bạc Hạc Hiên khẽ nhướng mày.

“Arthur đều đã từng thử, đúng ra là phải có hiệu quả.”

“Hai người đều không phải người có dị năng.”

Vẻ mặt Khương Mạn trở nên nghiêm trọng hóa.

“Khương Tử Mặc nói chiếc nhẫn không có hiệu quả sao?”

“Cũng không phải……”

Khương Mạn nói sơ qua về tình hình, tâm trạng hoang mang, lại thấy nụ cười của Bạc Hạc Hiên càng lúc càng chói mắt.

“Tử Mặc nói có lý, chuyện kết hôn đúng là phải tính toán cho thật kỹ.”

Khương Mạn lườm anh: “Chứ không phải nên tránh thai nghiêm túc hay sao?”

“Yêu Nhi không muốn có con sao?”

Nói tới chuyện này, Bạc Hạc Hiên cũng không tiếp tục đùa giỡn nữa, nghiêm túc nhìn cô.

Anh khẽ cau mày: “Xin lỗi, là anh suy nghĩ không chu đáo rồi.”

“Không phải……”

Khương Mạn khóc không ra nước mắt, cô ngồi lên đùi Bạc Hạc Hiên, nghiêm túc suy nghĩ: “Thật ra em cũng khá mong chờ đấy.”

Trong mắt người đàn ông đầy vẻ kinh ngạc.

Khương Mạn cười tươi, trong mắt đầy vẻ xảo trá: “Nếu sau này có em bé, thì nhốt anh trong nhà, bắt anh ngày ngày giặt tã lót, em đi đóng phim, tham gia gameshow, chơi đùa quên trời đất!”

“Nữ vương Khương muốn anh ở nhà ăn bám sao?” Bạc Hạc Hiên cảm thấy buồn cười vô cùng.

“Nhân lúc anh còn trẻ, thì phải trân trọng, hoa thơm bướm đậu, hoa tàn bướm bay, đợi đến khi anh già rồi, xấu rồi, anh lại ra ngoài kiếm tiền, em dắt con trai, con gái đi quảng trường tìm mấy ông già đẹp lão cùng nhau nhảy quảng trường!”

Bạc Hạc Hiên ánh mắt hung dữ, “Mơ đi nhé.”

Anh ôm Khương Mạn lên, bước vào phòng trong.

Khương Mạn hét lớn: “Anh có thể nghỉ ngơi một chút không!”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play