“Địa vị của Bạc thần trong gia đình có thể dễ dàng nhìn ra rồi!”

“Ekip của hai người cũng rất hòa hợp, trông có vẻ như hai người họ đã sớm yêu nhau rồi, chỉ là vẫn chưa công khai ra thôi!”

“Tối qua cũng coi như công khai rồi nhỉ?”



“Cũng không biết nữa, tiếc là hôm qua tôi không ở Bắc Thành nên không tận mắt chứng kiến, nghe bạn bè tôi nói, khắp nơi đều là cơn mưa hoa hồng, còn có màn hình trên khắp các con đường và pháo hoa đều hiển thị hình Khương Mạn, trận này hoành tráng quá!”

“Nào chỉ có vậy! Cô còn chưa thấy đấy thôi, có người dùng flycam chụp từ trên cao, khoảnh khắc toàn bộ Đông thành cắt điện, có một vài địa điểm sáng lên, ghép thành chân dung của Khương Mạn!”

“Những thứ này đều là Bạc thần làm sao? Anh ấy rốt cuộc có gia thế như nào vậy?”



Chặng đường này, khoang chuẩn bị của tiếp viên hàng không đều vô cùng hào hứng, kích động, nhưng may mà vẫn còn tố chất nghề nghiệp, bọn họ sẽ không làm phiền khách hàng trong chuyến bay.

Chỉ là sau khi máy bay hạ cánh, các tiếp viên hàng không mới lịch sự đi tới hỏi, có thể chụp chung một tấm hình không.

Khương Mạn vẫn còn đang lâng lâng, bịt mắt kéo lên trán, mí mắt sụp xuống, Bạc Hạc Hiên vẫn luôn ôm lấy cô, “Tỉnh lại nào, chụp ảnh kìa.”

“Hả?” Cô chớp chớp mắt, đầu óc tỉnh táo hơn một chút.

Nhìn những tiếp viên hàng không đang kích động ở bên cạnh, Khương Mạn khẽ vuốt mũi: “Chụp đi.”

Những tiếp viên hàng không sau khi chụp ảnh xong, không nhịn được mà nói với hai người:

“Chúc hai người hạnh phúc nhé.”

“CP Bạc Khương trăm năm hạnh phúc.”

Bạc Hạc Hiên nói cảm ơn, Khương Mạn gật đầu: “Được.”

Đợi sau khi họ rời đi, các tiếp viên hàng không kích động không thôi.

“Hẹn hò rồi!”

“Họ thật sự hẹn hò rồi!”

“Khương võ thần cũng đã thừa nhận rồi, aaaa! CP mà tôi ship thành đôi rồi!!!”

Sau khi ra khỏi sảnh của sân bay, Cố Trầm và Chị Lam phát hiện đám thợ săn ảnh đang chụp lén.

“Có cần ngăn lại không.”

“Không cần đâu, chị không thấy là hai người này không hề có ý định giấu diếm à.”

Khương Mạn và Bạc Hạc Hiên đi phía trước, cả đoạn đường Khương Mạn đều cúi đầu, nhìn có vẻ như đang ngủ gật, Bạc Hạc Hiên nắm lấy tay cô, nhét vào trong túi áo mình.

Tới bãi đậu xe, trợ lý lái xe tới.

Khương Mạn ngáp vài cái, trạng thái vô cùng mơ màng.

Thời gian quá gấp, cô chưa kịp ăn sáng gì, bụng đói vô cùng.

Cũng không dám tùy tiện dùng dị năng để phục hồi sức lực.

Chủ yếu là.... nhìn người đàn ông đang phấn chấn ở bên cạnh, cô rất buồn bực, rõ ràng là anh dùng nhiều sức lực hơn, sao tinh thần vẫn còn tốt vậy?

“Em cảm thấy anh còn có khả năng phục hồi mạnh hơn em đấy.” Khương Mạn nói thầm với anh.

Bạc Hạc Hiên khẽ cười, nói nhỏ bên tai cô: “Thế lần sau đổi lại để em chủ động ra sức nhé?”

Khương Mạn thò tay vào trong áo khoác của anh, dùng sức nhéo mạnh vào eo anh một cái.

Bạc Hạc Hiên hít một hơi lạnh, túm lấy tay cô cắn một cái.

“Tính trả thù cũng lớn nhỉ.”

Chị Lam và Cố Trầm cùng với ekip hai bên đều không dám nhìn.

Chị Lam ho một tiếng: “Hai người chú ý một chút, dù gì cũng còn có thợ săn ảnh bên ngoài đấy.”

Khương Mạn buồn bực: “Bọn họ chụp là việc của bọn họ, chúng em yêu đương trong sáng, cũng có phải ăn trộm ăn cướp gì đâu.”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play