Khương Mạn nghiêng đầu nhìn phóng viên đặt câu hỏi.
Trông hơi quen.
"Người này là ai vậy, bị điên à?"
"Buổi ra mắt phim "Chiến cốt" mà hỏi cái quái gì vậy?"
"Không phải cảnh sát đã đưa ra thông báo về vụ phóng hảo đó rồi sao? Khương võ thần của tôi đã vác cả Bảo nhi gia và nạn nhân ra mà còn yêu cầu cô ấy phải cứu người? Cứu tên tội phạm đó à?"
“Phóng viên của Kênh điện ảnh à? Ở đâu ra loại phóng viên không chuyên nghiệp như vậy?
Khương Mạn trầm ngâm và nhớ ra phóng viên này là ai.
Khi “Chiến cốt” đóng máy, hình như đối phương đã từng tới đoàn phim để phỏng vấn. Lúc đó có vẻ như đều nhắm vào cô, hình như... là fan bạn gái ai đó...
Cô tinh nghịch liếc nhìn Bạc Hạc Hiên. Sắc mặt của người đàn ông đã chùng xuống nụ cười biến mất, cau mày và nhìn chằm chằm vào phóng viên đó. Anh không hề có ý định che giấu sự khó chịu của mình.
Kỷ Hiểu Văn cắn môi, lần trước, sau khi đến trường quay phỏng vấn khi về cô ta đã viết vài bản tin nhưng tất cả đều bị Đài dìm xuống.
Sau đó, chuyện thân thế của Khương Mạn được tiết lộ, cô ta đoán có lẽ đối phương đã dùng thủ đoạn gây áp lực với Đài.
Điều khó chịu hơn nữa là gia đình Kỷ Hiểu Văn vốn có chỗ chống lưng ở Đài nhưng cha cô đột nhiên bị cách chức và cô ta cũng bị chuyển đi.
Kỷ Hiểu Văn cảm thấy rằng tất cả những điều này là do Khương Mạn đang làm hại mình, sau khi tham dự buổi công chiếu phim này, cô ta đã sắp phát điên rồi!
Bạc Hạc Hiên như đã khắc chuyện mình thích Khương Mạn lên mặt!
Kỷ Hiểu Văn nghĩ mãi vẫn không thể hiểu, rốt cuộc Khương Mạn có điểm gì xứng với Bạc Hạc Hiên. Người phụ nữ có lòng dạ xấu xa như vậy, dựa vào cái gì lại nhận được sự yêu mến của mọi người chứ.
“Bạn phóng viên này mới đi làm à?” Bà Nhan Phương nói với giọng điệu sắc bén như mọi khi: “Câu hỏi quá thiếu chuyên nghiệp.”
Vẻ mặt của đồng chí lão Vân cũng không tốt cho lắm: "Đây là một câu hỏi không liên quan đến buổi công chiếu của bộ phim, diễn viên không cần trả lời."
Các đồng nghiệp cũng nhìn Kỷ Hiểu Văn với ánh mắt khinh thường.
Cô điên rồi à? Sao lại đặt câu hỏi không liên quan như vậy!
Sắc mặt Kỷ Hiểu Văn trở nên tái nhợt. Vừa rồi cô ta kích động đến mức đầu nóng lên. Hiện tại lại bị chế giễu như vậy, nếu không thể dìm Khương Mạn xuống thì cô ta thật sự không cam tâm.
"Cô Khương không dám trả lời sao?"
"Có người khác còn nói rằng, ở phim trường cô còn bắt nạt các diễn viên tân binh. Cô có gì muốn giải thích một chút vì chuyện này không?"
Sắc mặt của đội ngũ sáng tạo chính đã trở nên vô cùng khó coi.
Tự Thiên Sách trợn tròn mắt: "Vãi, bị điên à."
Sau khi nói xong, anh ta mới nhận ra rằng mình quên tháo micro, giọng nói của anh ta vang vọng khắp hiện trường.
Mọi người đều nhìn vào anh ta.
Bà Nhan Phương mỉm cười.
Đồng chí lão Vân giơ ngón tay cái lên.
Bạc Hạc Hiên nhếch môi: "Bệnh cũng không nhẹ đâu."
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT