*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Đợi cả đoàn người tới được chỗ cần tới, thì đến cả nhóm PD cũng vô cùng ngạc nhiên. Trong công viên đông nghịt người, được bố trí giống như một cuộc thi thể lực ngoài trời. Người đến báo danh vô cùng đông, còn có cả phóng viên địa phương tới ghi hình, đây giống như một chương trình ngoài trời do đài truyền hình địa phương tổ chức. Trọng điểm là: Giải nhất sẽ giành được phần thưởng 10.000 tệ  

Trong kênh livestream:   

Advertisement

(Mẹ kiếp! ghê gớm thật!)  

(Quay lại thanh xuân à, không ngờ vẫn còn cả loại chương trình này, lúc nhỏ tôi cũng từng xem vài lần!)  

(Khương võ thần có bug à, cô ấy thực sự có thể kiếm tiền từ chương trình này không?)  

(Hahahaha! Tôi bây giờ không muốn xem khách mời nữa, tôi muốn xem mặt tổ ekip chương trình và mặt đạo diễn cơ!)  

(Cảm thấy không dễ lấy hạng nhất đến vậy đâu, mấy trò chơi thể lực này cần phải biết kết hợp với đồng đội!)  

(Đứa trẻ lầu trên không biết cp Hiên Mạn bá thế nào rồi, gợi ý cho bạn hãy xem lại clip cũ!)  

Ở chỗ quay chương trình nhóm PD thật sự cạn lời. Nhịn không nổi hỏi: “Chị Khương sao lại biết đài truyền hình địa phương tổ chức cuộc thi này vậy?”  

Khương Mạn nhìn lại họ bằng ánh mắt kỳ quái: “Tivi của mấy nhà trong thôn ngày nào chả phát quảng cáo chương trình này, các anh không biết?”  

Nhóm PD: Chúng tôi không biết thật mà……  

“Hahahaha! Tuyệt thật! Chị Khương Mạn mau đi báo danh đi! Nhất định thắng giải nhất nhé!”  

Tôn Hiểu Hiểu uống một ngụm nước lạnh: “Hình như bảng điện tử bên kia hiện quy định là một gia đình tính là một đội, không được đấu đơn, chí ít nhất phải trên hai người……”  

“Sợ cái gì, còn có anh Bạc cơ mà?” Tang Điềm nói như chuyện đương nhiên còn đẩy Bạc Hạc Hiên lên trên, “Anh Bạc không có vấn đề gì chứ?”  

“Không có vấn đề gì.”  

Khương Mạn nhíu nhíu mày nói: “Anh không được.”  

“khụ……”  

“Phì—”  

Mọi người không nhịn nổi nữa, không sặc thì cười. Từ “thắt lưng không được” bây giờ chuyển luôn thành “Không được” hả?  

Bạc Hạc Hiên hơi nghiêng đầu, hàng lông mi dài che phủ ánh mắt, khuôn mặt tuấn tú như bị phủ một bóng đen làm tăng thêm vẻ u áp, lại thêm chút cảm giác áp lực, ngữ khí mờ ám nói: “……Không được?”  

Mọi người không ngờ tới Bạc Hạc Hiên nói một câu như vậy, không khí có chút lắng xuống. Khương Mạn nhìn lại một cái, biểu cảm nghiêm trọng, “Anh đang cảm mà.”  

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play