“Sao lại là mấy người nữa!” Chú cảnh sát cũng đến cạn lời.  

Khương Mạn haizz một tiếng: “Duyên phận?”    

Chú cảnh sát: “……Thông thường chúng tôi chỉ có duyên với phần tử phạm tội thôi.”    



Khương Tiểu Bảo nhanh chóng giải thích: “Chú ơi! Lần này cháu không hề đánh nhau hay ẩu đả gì đâu, mà là cháu đi cứu người ạ!”  

Chú cảnh sát nghi ngờ, “Cứu người? Không phải là cậu được cứu hay sao?”   



Khương Tiểu Bảo: “(o_o)??”  

Anh hùng hào kiệt như thiếu gia Bảo Nhi vậy mà không có ai biết sao?  

Bởi vì là ‘người quen’ bên hai bên cũng không lề mề nữa, bắt đầu lấy lời khai như thông thường.   

Khương Tiểu Bảo cảm xúc dâng trào, kể lại toàn bộ sự việc đã xảy ra.  

Chú cảnh sát nhăn mặt: “Cho nên là cậu chạy lên cứu người, sau đó bị lôi vào trong phòng, tận mắt chứng kiến hung thủ ra tay phóng hỏa? Vậy sau đó thì sao?”     

“Sau đó tên đần....khụ, hung thủ tự dẫn lửa đốt chính mình, phòng bếp còn đột nhiên phát nổ.”    

“Cháu nhìn thấy đâu đâu cũng là lửa, chị gái kia lại bị xích sắt trói lại, cho nên cháu liền khóa trái cửa nhà tắm lại, sau đó thì dùng khăn ướt bịt miệng và mũi, ngồi chờ cứu viện thôi!”    

Chú cảnh sát nghe xong, nhất thời không biết nên khen cậu ta thông minh hay là nói cậu ta đầu đất nữa……  

Ở trong biển lửa chờ cứu viện...ờ...ừm ……  

Tên trẻ trâu này mà tự chạy thì chắc là cũng chạy thoát được đấy, nhưng có vẻ là không nỡ bỏ lại người bị hại.    

Ánh mắt chú cảnh sát nhìn cậu ta cũng hiền từ hơn.    

Haizzz, thật lương thiện.  

Thiếu gia Bảo Nhi cứ cảm thấy ánh mắt của chú cảnh sát lúc nhìn mình có gì đó không đúng, không phải là nên ánh mắt sùng bái, khen ngợi, nể phục hay sao?    

Tại sao……lại có cảm giác bị xúc phạm thế nhỉ?  

Giống như là ánh mắt nhìn một kẻ thiểu năng trí tuệ vậy.  

“Cho dù là cứu người, nhưng tiền đề vẫn phải đảm bảo sự an toàn của bản thân trước rồi mới lượng sức mà làm.”    

Chú cảnh sát thở dài: “Nếu không phải có chị gái cậu thì lần này cậu đã phải hi sinh rồi! Ngọn lửa cực kỳ hung dữ, mấy con đường gần đây đều bị kẹt cứng, cậu ngồi một chỗ chờ cứu viện thì có ích gì chứ?”    

Khương Tiểu Bảo lúc đầu không cảm thấy thế, nhưng bây giờ nghe người ta nói thì mới dựng hết tóc gáy lên.   

Cảnh sát lại lấy lời khai của Khương Mạn.  

Quá trình thuận lợi, chỉ là giữa chừng có nhắc đến hung thủ Dương Hổ.   

“Thân là một cô gái chân yếu tay mềm, có thể cứu hai người từ trong đám cháy ra đã là cố gắng hết sức rồi!”   

Khương Nhuệ Trạch&Khương Vân Sênh: “……” uhm.  

Khương Tiểu Bảo: “???” nheo mắt, nhăn mày.jpg  

Con gái chân yếu tay mềm? Thế người dũng sỹ dùng tay không giật đứt dây xích sắt lúc ở trong đám cháy đó là ai?    

Khương Mạn gật đầu: “Ừm, lúc đó cháu sợ muốn chết luôn.”    

Khương Tiểu Bảo: “……” 

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play