Anh ta đã nhìn thấy những thay đổi của Khương Tiểu Bảo. Cho dù cậu ta có phải là con của cô hay không thì thằng nhóc này cũng rất khá.  

Khương Tiểu Bảo nhanh chóng leo đến tầng tám, nhưng chân vẫn còn hơi run, hôm qua việc chuyển gạch đã tiêu tốn quá nhiều sức lực.  



Cậu ta chỉnh lại chiếc gopro trên đầu, sau đó gõ cửa và nói với bên trong, "Xin chào, đồ của bạn đã đến rồi, hãy mở cửa để nhận!"  

Cánh cửa sắt cũ kỹ mở ra một kẽ hở, ở giữa có dây xích chống trộm nên không thể mở hết được.  

Giọng nói trầm thấp của một người phụ nữ từ bên trong truyền ra: "Cậu hãy đặt đồ xuống đất đi."  



Khương Tiểu Bảo ồ một tiếng, cúi người đặt đồ ăn xuống rồi từ trong túi lấy ra một điếu thuốc, đưa qua: "Đây là bao thuốc mà chị nhờ tôi mang tới. Chị muốn thanh toán như thế nào?"  

Cậu ta không thể nhìn thấy dáng vẻ của người phụ nữ đó mà chỉ nghe thấy cô ta nói nhỏ:  

"Tôi trả tiền mặt có, có được không? Tôi không có điện thoại di động trên người."  

"Được, không vấn đề gì." Khương Tiểu Bảo vui vẻ nói.  

Ngay sau đó, một bàn tay gầy guộc vươn ra, trên tay là một đống tiền lẻ.  

Cậu ta nghe thấy giọng nói run rẩy của người phụ nữ: "Bao thuốc này 95 tệ, cậu nhất định phải đếm đủ.."  

Người phụ nữ nhanh chóng lôi chiếc túi đựng đồ ăn dưới đất vào nhà rồi đóng sầm cửa lại.  

Khương Tiểu Bảo sững sờ, khi người phụ nữ đó đóng cửa lại, cậu ta loáng thoáng nghe thấy một âm thanh. Giống như... âm thanh của kim loại ma sát trên mặt đất...  

Cậu ta cầm lấy 95 tệ và đi xuống với vẻ trầm ngâm.  

Sau khi đi xuống, cậu ta lập tức kéo Khương Vân Sênh sang một bên, không cho PD đi theo, tắt gopro:   

"Anh ơi, đơn hàng vừa rồi em giao có vẻ gì đó bất thường..."  

Quả thực Khương Tiểu Bảo cũng không chắc chắn nên vừa xuống đến nơi cậu ta đã tìm Khương Vân Sênh ngay.  

"Sao vậy?"  

Khương Tiểu Bảo kể chi tiết lại cảnh giao hàng vừa rồi.  

"Giọng nói của chị gái đó nghe rất kỳ lạ, có vẻ rất sợ hãi, lấy đồ ăn mà còn không dám mở hết cửa."  

"Bây giờ người ta đều sử dụng ví điện tử, nhưng chị ấy lại đưa tiền mặt cho em và nói rằng mình không có điện thoại di động? Nếu không có điện thoại thì sao có thể đặt đồ ăn được?"  

"Bao thuốc đó rõ ràng chỉ có 10 tệ, nhưng chị ấy đã đưa cho em 95 tệ..."  

Khương Tiểu Bảo nhíu mày: "Mà còn nhấn mạnh 95 chứ không phải chín mươi lăm mà là 95, bảo em phải đếm kỹ."  

"Ngoài ra, sau khi chị ấy đóng cửa, em nghe thấy một âm thanh kỳ lạ, giống như tiếng sợi dây xích kéo trên mặt đất..."  

“95?” Đồng tử Khương Vân Sênh nhíu chặt lại: “95... Cứu tôi?!  

Cách phát âm số 9 và số 5 khi ghép lại trong tiếng Trung gần giống với từ cứu tôi.  

Hai người nhìn nhau, dựng tóc gáy. Khương Tiểu Bảo vô thức muốn nhìn lên cửa sổ của ngôi nhà đó.  

"Đừng làm gì cả." Khương Vân Sênh vội vàng ngăn lại, cởi mũ bảo hiểm ra, giả vờ vặn vẹo cổ rồi nhanh chóng nhìn lướt qua cửa sổ tầng tám. 

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play