Khương Mạn ngửa cổ khẽ huýt sáo.

Không ai chú ý đến, những chim sẻ vỗ cánh bay đi.

"A a a!!" Một tiếng hét cách đó không xa truyền đến.



Khương Tiểu Bảo ngạc nhiên nhìn qua đó. Nhìn thấy Khương Mỹ Lâm đứng cứng ngắc tại chỗ, hai tay luống cuống giơ lên, trên trán cô ta dính một bãi phân chim.

"Phụt " Khương Tiểu Bảo phụt một tiếng thiếu tôn trọng, ngẩng đầu lên cười ha ha, kỹ năng làm người ta tức chết của cậu ta được phát huy đến tối đa, cậu ta hét lên: "Chị hai! Khóe miệng, khoé miệng của chị!! Trời ơi, chị đừng liếm nó, nó là phân đấy!! "

Cách đó không xa truyền đến một tiếng “oẹ” ~.



Khương Mỹ Lâm phát điên rồi.

Khương Tiểu Bảo: "Ha ha ha ha ha!!!"

Khương Vân Sênh không chịu được, trầm giọng nói: "Cũng may thằng nhỏ này không phải người nhà chúng ta."

Khương Mỹ Lâm có một người em trai như vậy cũng thật... là oan nghiệt...

Khương Mạn gật đầu: "Đúng vậy, nhà chúng ta có ba anh trai là đủ rồi."

(Anh hai nhà họ Khương: Xin lỗi? Em gái tôi không còn yêu tôi nữa rồi?)

(Vì đại nghĩa diệt nhân, Bảo nhi gia không bao giờ khiến tôi thất vọng!)

(Phải nói một điều, chị hai của Bảo nhi gia trông cũng khá xinh, tôi chưa từng thấy một người phụ nữ nào có "mùi vị" như vậy! Hương thơm bay đến vạn dặm!)

(Xem comment của bạn phía trên, thanh trường kiếm 40 mét của tôi... từ từ đặt xuống.)

(Suýt chút nữa đã giết nhầm đồng minh rồi!)

Khương Mỹ Lâm không còn mặt mũi nào ở lại lâu, sau khi cô ta rời đi, Khương Tiểu Bảo vẫn còn cười trên nỗi đau của người khác.

Đức tính đó … Người ta nói rằng cậu ta và Khương Mỹ Lâm là chị em ruột thịt nhưng không ai tin.

"Chị, thật may là chị đến đúng lúc, nếu không chị hai đã bắt em đi mất rồi! Ở nhà chị ấy xưng vương xưng bá quen rồi, còn không thèm nghe lời cha. Hừ, lần này chị ấy đã thực sự mất mặt rồi."

Khương Mạn liếc cậu ta một cái: "Tôi không có hứng thú với chuyện của gia đình cậu. Hơn nữa, tôi không phải chị gái cậu, tôi chỉ là gia sư ngắn hạn của cậu thôi."

Khương Tiểu Bảo nhíu mày muốn phản bác, nhưng khi nhìn thấy Khương Vân Sênh bên cạnh thì cậu ta lập tức nở nụ cười.

"Anh à, em là fan phim trung thành của anh. Em thích nhất là phim “Võ giả” do anh và… Bạc bám váy phụ nữ gì đó đóng phim!"

(Bạc bám váy phụ nữ? Bạc Thần? Mẹ kiếp! Thằng nhóc đáng chết này!)

(Đó là anh rể của cậu đấy, đồ ngu ngốc!)

(Khương võ thần, đánh đi! Người đàn ông của cô bị sỉ nhục rồi!)

(Nói là bám váy phụ nữ là đúng, không chỉ bám váy phụ nữ mà còn là tiểu tam! Hừ! Lúc nào cũng muốn đẩy Điềm Điềm của chúng tôi ra!)

(Fan Điềm Mạn ra đây chịu chết đi!)

Cuộc chiến của những fan CP lại bắt đầu rồi.

Thái độ Khương Vân Sênh đối với Khương Tiểu Bảo rất lạnh lùng.

Chưa kể cư dân mạng, ngay cả A Tam và PD đi theo Khương Vân Sênh cũng cảm thấy ngạc nhiên vì Khương Vân Sênh là người hiền lành và hiếm khi đối xử lạnh nhạt với mọi người.

Nhưng từ khi Khương Mỹ Lâm xuất hiện, sắc mặt của anh ta khá khó chịu.

Ghét Khương Mỹ Lâm thì ghét, nhưng thực ra thằng nhóc Khương Tiểu Bảo này cũng khá dễ mến. Ít nhất là trong vài ngày qua, sau khi tiếp xúc với cậu ta, A Tam đã cảm thấy như vậy!

Ban đầu vừa gặp quả thực cảm thấy đáng ghét đến muốn đánh, nhưng sau đó cảm thấy được đứa nhỏ này không có tâm địa xấu, chỉ là không có mục tiêu sống rõ ràng và khá nổi loạn thôi.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play