Giọng cô mơ màng.

Bạc Hạc Hiên ngừng cười, chỉ đành nhịn xuống cơn dục vọng, thấp giọng nói: “Châm lửa rồi lại không dập lửa, chuồn thì nhanh không ai bằng ……”

……



Sáng sớm ngày thứ hai, Khương Mạn tỉnh dậy, gọi điện thoại cho Khương Tiểu Bảo, gửi một địa chỉ, cô tới địa điểm đó trước.

A Tam: “Chị, hôm nay không vác gạch nữa à?”

Khương Mạn thở dài, cắn miếng quẩy: “Còn vác nữa sẽ chết người đấy.”



Trong lòng A Tam thầm nghĩ, đúng là vậy.

Khương Mạn còn đang nghi ngờ liệu hôm nay tên nhóc kia có rời giường nổi không đây, ban nãy gọi điện thoại tới, nghe giọng như mất nửa cái mạng rồi ý.

Tới chỗ Khương Vân Sênh làm shipper.

Công tử nhà giàu-cậu hai nhà họ Khương mới sáng sớm đã thay đồng phục, sự nho nhã cao quý gì đó....đã sớm biến mất tăm hơi rồi.

Hai anh em mới chỉ có ba ngày không gặp nhau thôi mà đã có cảm giác như nhiều năm không gặp vậy, thật khiến người ta thổn thức...

“Anh hai xuống trần gian phải chịu vất vả rồi.” Khương Mạn cảm khái.

“Em gái.” Khương Vân Sênh ai oán, “Hôm qua anh giao được năm mươi đơn, không có một đơn nào bị đánh giá kém hay bị trả về cả, anh tiến bộ rồi này.”

Khương Mạn lập tức vỗ tay, nhiệt liệt chúc mừng!

“Lợi hại, lợi hại, anh hai quá giỏi!”

Khương Vân Sênh nhìn cô, một lời khó nói hết, cứ có cảm giác em gái mình bây giờ khen người ta cứ như đang sỉ nhục người ta vậy.

Giọng điệu giả dối có che cũng che không nổi!

Khương Mạn cũng phát giác được điều đó, đoán chừng là dạo này sỉ nhục tên nhãi con kia nhiều quá rồi nên nhất thời không thu lại cách nói mỉa mai này kịp.

Tiếng chuông điện thoại mang đầy âm hưởng của thế kỷ trước đột ngột vang lên.

Khương Mạn liếc mắt nhìn, là Khương Tiểu Bảo.

Cô lập tức ấn nghe.

Ưu điểm lớn nhất của mấy chiếc điện thoại cổ chính là âm lượng, chẳng khác nào cái loa phóng thanh, âm thanh cũng hoàn toàn có thể khiên người ta nghe rõ mười mươi.

Giọng nói xé gan xé phổi của thiếu niên từ đầu bên kia điện thoại truyền tới.

“Chị!!! Cứu em với!! AAAAAA!!!!”

Ở đầu dây bên kia Khương Tiểu Bảo đang hét lên điên cuồng, chửi bới, còn loáng thoáng nghe thấy tiếng đóng sầm cửa lại.

Cứ như thể có người sắp đột nhập vào nhà và bắt cóc cậu ta vậy!

Khương Vân Sênh: " Học sinh mà ekip chương trình sắp xếp cho em à?"

Khương Mạn gật đầu.

"Hình như xảy ra chuyện rồi, em không đi xem đã xảy ra chuyện gì à?"

"Đi chứ, nhưng chắc không có chuyện gì đâu."

Khương Mạn không hề lo lắng, cô bảo Khương Vân Sênh thay đồng phục đi làm ra trước, sau đó cùng anh ta đến biệt thự của Khương Tiểu Bảo.

(Bảo nhi gia kêu la thảm thiết như vậy, không phải đã thật sự xảy ra chuyện rồi chứ?)

(Chắc không đến nỗi như vậy đâu, không thấy Khương võ thần đâu nên cậu ta hoảng sợ sao?)

(Chẳng lẽ hôm qua chuyển gạch mệt quá nên hôm nay muốn giở trò?)

Cư dân mạng liên tục phỏng đoán.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play