Khương Tiểu Bảo đẩy một bụng tức: "Ai không dám?! Chỉ là di chuyển cục gạch mà thôi, trí thông minh của tôi khiến Văn Khúc Tinh phải ghen tỵ, còn về sức mạnh thì có thể vượt qua Hoắc Khứ Bệnh!"

Văn Khúc Tinh- một trong những ngôi sao, là ngôi sao thứ tư của chòm sao Bắc Đẩu. Các ngôi sao Văn Khúc cai quản các phong trào văn học, và các ngôi sao Võ Khúc cai quản võ thuật, hai ngôi sao này tương ứng với nhau. Trong thần thoại và truyền thuyết cổ đại của Trung Quốc, người viết tốt sẽ được triều đình trọng dụng làm chức quan cao là Văn Khúc Tinh hạ phàm.

Hoắc Khứ Bệnh là người huyện Bình Dương, quận Hà Đông, đại tướng chống Hung Nô của nhà Hán trong lịch sử Trung Quốc.



Ôi trời…

A Tam mím miệng lại.



“Bảo nhi gia thật lợi hại.” Khương Mạn cổ vũ và đưa găng tay cho cậu ta:

“Đi đi, chỉ là mười xe gạch thôi mà, tôi tin tưởng vào thực lực của cậu.”

Khương Tiểu Bảo cầm lấy găng tay, khí thế hừng hực đi về phía chiếc xe bán tải.

Nhìn bóng lưng kiêu ngạo của cậu ta, Tự Thiên Sách dùng cùi chỏ đụng vào Khương Mạn thì thào nói: "Em có chắc não của cậu ta không có vấn đề gì chứ?"

Khương Mạn xì nhẹ một tiếng: "Có lẽ là vậy. Dù sao bệnh tuổi nổi loạn cũng không được đưa vào danh mục của y học."

Tự Thiên Sách lắc đầu, không nhiều lời nữa mà đi chuyển gạch.

(Có lẽ, Tự Thiên Sách không ngờ rằng một ngày nào đó mình lại có thể lấy lại tự tin khi nhìn vào thằng nhóc này.)

(Nổi loạn không phải là bệnh, khi nổi loạn thì có thể làm bất cứ chuyện gì!)

(Bảo nhi gia ngỡ rằng trong tay mình có kịch bản của những nhân vật mạnh mẽ trong tiểu thuyết à? Khi gặp phải Khương võ thần thì cũng ngay lập tức trở thành bia đỡ đạn thôi!)

(Mười xe gạch... Tôi thực sự muốn nhìn thấy khuôn mặt khóc lóc thảm thiết của Bảo nhi gia.)

Nhìn có vẻ như chuyển gạch không cần có kỹ thuật, chỉ cần tay, chân có sức lực thì đều có thể làm được.

Trong lòng Khương Tiểu Bảo nhịn một cục tức. Ngày hôm qua mất mặt lại còn bị nhốt một đêm, hôm nay dù thế nào cũng phải lấy lại chút thể diện cho bản thân!

Cậu ta cởi chiếc áo khoác lông chồn của mình ra và bắt đầu làm việc.

Khí thế này nếu trong chơi game thì giống như muốn đi solo với tất cả những người có mặt!

Dần dần, cậu ta càng ngày càng đổ nhiều mồ hôi hơn.

Cánh tay nhức mỏi, eo và lưng như có sỏi đá mài vào các dây thần kinh.

Từ đầu là một sọt gạch, sau đó là nửa sọt rồi ngày càng ít dần...

Mỗi bước đi vô cùng khó khăn, cứ như có một tảng đá lớn đè lên ngực và vai, cậu ta không thở được nên càng phải hít thở mạnh hơn.

Gió mùa đông buốt giá, hít một hơi giống như con dao đâm vào trong phổi, vừa lạnh vừa đau, cơ thể thì lại nóng hầm hập và đau đớn.

Khương Tiểu Bảo không chịu được nữa, đành ngồi sang bên cạnh nghỉ ngơi, hít thở một chút.

Ở phía bên kia, Tự Thiên Sách đã chuyển xong xe gạch đầu tiên rồi.

Quay đầu nhìn lại nhìn thấy dáng vẻ uể oải của cậu ta, sức lực như bị rút cạn thì không khỏi lắc đầu: "Đồ đệ, cậu không làm được à!"

Đứa trẻ này vừa nhìn đã biết là rất được nuông chiều.

“Ai nói tôi không làm được, tôi có thể!” Khương Tiểu Bảo lập tức đứng lên.

Tự Thiên Sách gật đầu: "Là đàn ông thì không thể nói không thể. Tôi rất coi trọng cậu, mười xe gạch là cái gì chứ? Ở tuổi của cậu, chỉ cần tốn chút sức là tôi đã có thể chuyển được hai mươi xe rồi!"

“Thật đáng tiếc.” Đồng chí Thiên Sách xúc động nói: “Bây giờ tôi đã già rồi, tôi thực sự ghen tị với một thanh niên có thân thể cường tráng, khỏe mạnh như cậu.”

Khương Tiểu Bảo: "..."

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play