Ánh mắt của Bạc Hạc Hiên sâu không thể thăm dò được. Khương Mạn nâng mặt anh lên và hôn anh vài cái thật mạnh để trút giận.
Đêm đã khuya, Bạc Hạc Hiên cảm thấy trong người mình như có lửa đốt.
Chắc chắn, hôm nay ở chung phòng là tự mình chịu khổ rồi.
“Ngủ sớm đi!” Giọng anh lạnh lùng rồi tắt đèn, kẹp chặt đầu Khương Mạn, ôm cô vào lòng.
"Ngủ, ngủ, đi ngủ."
Cô đồng ý và nép vào khuỷu tay anh.
Sau một lúc...
Vốn dĩ Bạc Hạc Hiên đã nhắm mắt lại, sau một ngày dài mệt mỏi, ngửi thấy hơi thở của Khương Mạn, trong lòng cũng cảm thấy yên bình. Khi chuẩn bị chìm vào giấc ngủ thì anh lại cảm thấy có gì đó không ổn.
Anh mở mắt ra cúi đầu liền thấy cả người cô đã trượt xuống dưới, đầu bị chăn che lại. Đầu cô đang gối trên khuỷu tay anh từ từ trượt xuống trượt đến ngực và sắp đến bụng anh.
Đột nhiên, mặt Bạc Hạc Hiên biến sắc, cơ thể căng cứng, vành tai đỏ bừng. Cô ấy định làm gì vậy?!
Bạc Hạc Hiên vén chăn và cố gắng kéo cô lên. Kết quả là, một luồng ánh sáng yếu ớt loé lên trong phòng. Chiếu sáng vẻ ngạc nhiên trong mắt Khương Mạn, chiếu sáng cả khuôn mặt đỏ rực của anh.
Trong sự im lặng chết người, cô rụt cổ cổ lại, cố gắng giấu chiếc điện thoại đi.
Trên chiếc điện thoại cục gạch, một ván trò chơi rắn mới lại diễn ra.
Đầu Bạc Hạc Hiên ong ong, anh nghiến chặt chiếc răng hàm sau.
Lần đầu tiên trong đời, anh biết thẹn quá hoá giận có nghĩa là gì.
"Khương Mạn!!!"
Cô trốn dưới lớp chăn hồi lâu hoá ra là đang lén lút chơi game, anh còn tưởng rằng...
"Điện thoại bị tịch thu, đi ngủ!"
"A..."
"Im lặng!"
Khương Mạn không biết mình đã khiêu khích đối phương ở điểm nào nên rất bối rối.
Tại sao hôm nay anh lại tức giận như vậy? Ôi, đàn ông bây giờ thật là...
Khương Mạn nhìn bóng lưng của anh, thì thào nói: "Đồ lòng dạ hẹp hòi."
Cô vừa dứt lời, Bạc Hạc Hiên quay người lại và kéo cô vào lòng với sức lực như muốn giết cô.
Giọng nói anh lạnh lùng, khàn khàn và hung dữ: "Nếu em còn nói nữa thì anh sẽ không quan tâm đến chuyện anh tư em mơ thấy những gì nữa."
Khương Mạn im bặt, vẫn không hiểu đến lúc trước khi đi ngủ, mình đã làm gì đắc tội với đối phương?
Ngày hôm sau, khi cô tỉnh dậy, Bạc Hạc Hiên đã mua đồ ăn sáng về cho cô rồi.
Khuôn mặt điển trai, thanh cao và tiết chế, trông giống như một vị thần mà không ai có thể với tới được khi lần đầu gặp mặt.
“Hôm nay có lẽ anh phải nuôi em rồi.” Khương Mạn vừa ăn vừa nhìn anh chằm chằm.
Bạc Hạc Hiên không nói một lời nào, cách anh ăn uống luôn khiến người ta mãn nhãn, đó là sự thanh lịch, nho nhã toát ra từ xương tuỷ của anh.
Khương Mạn uống một ngụm sữa đậu nành, cọ cọ chân mình vào đùi anh, "Anh đã nghe thấy chưa?"
Người đàn ông túm lấy cái chân hư hỏng của cô, sắc mặt không thay đổi, không quan tâm.
Cô nghi ngờ, anh tức giận như vậy à? Vậy rốt cuộc đêm qua mình đã làm chuyện gì đáng để giận như vậy?
Ăn sáng xong, trước khi ra cửa, Bạc Hạc Hiên đột nhiên quay lại, cắn mạnh vào môi cô.
Khương Mạn đau đến mức rít lên một tiếng, nghe thánh giọng anh khàn khàn quở mắng: "Lần sau em còn dám thử trốn chơi game ở trên giường một lần xem!"
Cô che môi: "Anh giận vì em chơi game à?"
Bạc Hạc Hiên nhìn cô, nói một cách kín đáo: "Mùa đông, anh không muốn tắm nước lạnh."
Hỏi một đằng trả lời một nẻo.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT