Trái tim Trĩ Nương lệch nhịp, người này tới không có ý tốt, núi
sâu rừng già, nàng thân nữ tử chưa kết hôn, sợ là dữ nhiều lành ít, kiếp trước
trải qua quá nhiều mạo hiểm, cuối cùng đều hóa hiểm thành an, nàng chậm rãi
bình tĩnh lại, buông bình gốm, trong đầu nghĩ đối sách.Từ tướng mạo thì thấy
nam tử đó cao lớn chắc nịch, tay áo cuốn lên, lộ ra cánh tay, ánh mắt dâm tà
lại hung tàn, nhìn nàng như một con thú đợi làm thịt con mồi.
Người này không biết đã ẩn núp tại nơi đây bao lâu, hắn đem tiểu
sa di đánh ngất, tất nhiên là hướng về phía mình, hiển nhiên không phải dăm ba
câu là có thể tống cổ hắn đi. Phía sau là suối sâu, phỏng chừng nhảy xuống cũng
chết, lại nói nàng còn sống không đủ, làm sao coi nhẹ sinh tử.
Nam nhân chậm rãi đến gần, giày dẫm trúng chỗ nào mà đầy bùn
đất, ánh mắt gắt gao nhìn mặt nàng chằm chằm, cười, “Trĩ biểu muội, nhìn thấy
Khánh Sơn ca ca vui mừng đến không nói lới nào, hay làm bộ không quen biết, tới
đây, gọi biểu ca.”
Biểu ca? Đầu óc nàng xoay chuyển nhanh, Đổng thị từng nói qua vị
cháu trai nhà mẹ đẻ, có phải người trước mắt hay không? Di nương từng nói hắn cực
kỳ hung tàn, nếu thật là hắn, hôm nay rất khó có thể thoát thân. Hai mẹ con
Đổng thị bảo nàng tới sau núi mang nước, nguyên lai là âm mưu, chính là làm cho
nàng danh tiết bị hủy, rồi tùy ý bọn họ xâu xé. “Nguyên lai là biểu ca, biểu ca
sao lại xuất hiện ở chỗ này?” ( Soái – Đào Quân Trang 15.06.2018 ) Trĩ Nương
nói, bất động thanh sắc mà dịch bước chân, Đổng Khánh Sơn cười hắc hắc, “Không
phải biểu muội hẹn ta lại đây chờ à, biểu ca cao hứng một đêm không ngủ, sáng
sớm liền ở chỗ này chờ, biểu muội, trong núi không có người, ngươi không cần
thẹn thùng, đến đây với biểu ca.”
Hắn nói xong, bước tới, nàng gạt chân hắn, thiếu chút nữa ngã
quỵ. Nhân cơ hội này, nàng nhấc váy
nhanh chóng chạy lên. Nguyên chủ thân thể yếu đuối, không chạy vài bước, đã bị
nam tử đuổi theo, tay Đổng Khánh Sơn thô to kéo nàng, đem nàng kéo sâu trong
rừng. Hắn đem nàng thả ở bụi cỏ, cười lộ ra hàm răng vàng khè, sờ mặt nàng,
“Tấm tắc khen, Trĩ biểu muội, không uổng công Khánh Sơn ca ca tư tưởng, muội
lớn lên cũng thật câu nhân, da cũng thật mềm a.”
“Biểu ca, nếu chúng ta là biểu huynh muội, ngươi hành sự như thế
có phải không ổn, nếu ngươi thật lòng đối với ta có ý tứ, vì sao nghe cha ta
nhắc tới?” Ánh mắt Đổng Khánh Sơn hung ác hẳn lên, Trĩ biểu muội lớn lên quá
đẹp làm tâm hắn ngứa ngáy, hắn đã sớm chảy nước dãi ba thước, hận không thể
đoạt vào trong nhà, nhưng dượng không thích hắn, cô cô có vài lần nhắc tới việc
hôn nhân, đều bị dượng hung hăng răn dạy.
“Biểu muội, về sau ta lại đề nghị, ta chờ lâu lắm, hôm nay ngươi
thuận theo ta, ta lại thú ngươi vào cửa.”
“Nhưng thế này là thất lễ, chưa cưới lại tằng tịu với nhau, về
sau làm sao ta làm người.” Nàng anh anh mà khóc lên, Đổng Khánh Sơn càng thêm
động sắc niệm, một bàn tay đè lại nàng, một tay khác cởi đai lưng nàng, nàng
gầm lên, “Dừng tay, ngươi còn như vậy, ta hét lên gọi người.”
Đổng Khánh Sơn đắc ý cười to, “Biểu muội tức giận bộ dáng cũng
có một phong tình khác, ngươi yên tâm, không có người nào cả, canh giờ này ai
sẽ đến sau núi, ngươi kêu đi, kêu rách giọng cũng không có ai đến cứu ngươi.”
“Ta kêu hỏng giọng làm gì, ta lại không biết hét to.”
Đổng Khánh Sơn sửng sốt, Trĩ Nương tựa hồ nghe thấy một tiếng
cười cực khẽ. Gần đây có người. Đổng
Khánh Sơn ngây người, nàng tránh qua nhổ trâm trên đầu, đâm vào đôi mắt hắn,
đối phương ăn đau, buông nàng ra, nàng xoay người, không cho Đổng Khánh Sơn có
thời gian, lại đâm thêm một cái, hắn che đôi mắt gào la. Thế nhưng hắn không
màng đau đớn lại đem nàng đè lại, thân mình nàng vốn nhu nhược, mới khôi phục
không bao lâu, thể lực chống đỡ hết nổi, mắt thấy váy áo phải bị người ta cởi
bỏ, nàng nóng vội hô to, “Xem diễn miễn phí nãy giờ, ngươi muốn xem bao lâu
nữa, còn không mau tới hỗ trợ.”
Trong rừng cây một vị công tử tướng thon dài, người mảnh khảnh
đi ra, Đổng Khánh Sơn chưa bị thương đôi mắt còn lại thấy hắn thư sinh “Vị công
tử này, rảnh rỗi cũng chớ nông nỗi, quản linh tinh, ta thấy ngươi bất quá là
một thư sinh, nếu vì thế này mà vứt bỏ mạng nhỏ, rất đáng tiếc.” Thư sinh làm
như không nghe thấy, Đổng Khánh Sơn có chút nóng nảy, hung tợn trừng mắt, “ Ta
thấy ngươi thư sinh ngày thường chắc cũng không gặp qua mặt hàng tốt thế này,
không bằng ta với ngươi chia một chút, chờ đại gia ta đã thèm, lại cho ngươi
nếm thử vưu vật này.”
Thư sinh đó dừng lại bước
chân, như đang suy tính, nhân rãnh hở, Trĩ Nương dùng hết toàn lực, lấy trâm
đâm con mắt khác của Đổng Khánh Sơn. Đổng Khánh Sơn ăn đau, lại buông nàng,
nàng thoát thân ra, thư sinh mắt như biển sâu, khó lường mà nhìn nàng, lúc này
nàng mới rõ tướng mạo hắn. Hắn mặc trang phục xanh lam áo bào ngắn, thon dài
thanh tuấn, mắt thâm như mực, búi tóc cột dây ở phía sau, đôi mắt hơi rũ, thần
sắc hờ hững, nhìn xuống nàng. Tay nàng cầm cây trâm, nhìn thư sinh.
Vị thư sinh này nếu là người trong ngoài bất nhất, mặt người dạ
thú, khẳng định sẽ đồng ý với Đổng Khánh Sơn vừa rồi, nếu hai am nhân, nàng
không dám bảo đảm có thể toàn thân mà lui. Thư sinh yên lặng nhìn nàng, môi
mỏng như đao, “Theo tại hạ thấy, cô nương căn bản không cần người khác cứu
giúp.”
“ Cần.”
Trĩ Nương thở phì phò, đồng thời trong lòng cũng buông lỏng, xem
ra thư sinh này còn chính nhân quân tử, không có nhân lúc cháy nhà mà đi hôi
của.Đổng Khánh Sơn vừa nghe là biết không ổn, không rảnh lo đau, che hai mắt bò
dậy, nghiêng ngả lảo đảo muốn chạy trốn, Trĩ Nương đầu váng mắt hoa , thở phì
phò, thật sự không có sức lực lại truy đuổi. ( Soái – Đào Quân Trang 15.06.2018
) “Thỉnh công tử cứu giúp, kẻ xấu này muốn hủy diệt trong sạch của ta, nhưng
trước mắt chưa thực hiện được, nếu hắn tránh được lần này, lan truyền ra ngoài
rằng ta thất trinh, danh tiết bị hủy, nữ tử mà thất trinh, hậu quả công tử dư
biết, tiểu nữ không muốn uổng mạng, cầu công tử tương trợ.” Thư sinh nhìn trâm
trong tay nàng, cây trâm đầu nhọn cực kỳ sắc bén, hiển nhiên là có người cố ý
mài, cô nương này cư nhiên mang vật tùy thân là cây trâm như vậy, thật là hiếm
lạ. Hắn chậm rãi vươn ngón tay thon dài, vén tay áo lên trên, nhanh chóng ấn
Đổng Khánh Sơn xuống nước, hắn kêu cứu mạng, nàng kéo cỏ xanh, bò lên trước
nhét vào miệng Đổng Khánh Sơn. Nàng nói, “Hắn lại kêu, sẽ đưa dẫn người tới.”
Thư sinh đó không nói lời nào, dùng đao bổ về phía cổ Đổng Khánh
Sơn, nam tử cường tráng nháy mắt ngã xuống đất. Trĩ Nương như giải thoát ngồi
dưới đất, thở phì phò. Thư sinh vẫn đứng ở nơi đó, thân mình mảnh khảnh như
thanh trúc nhìn nàng, mang theo tìm tòi với nghiên cứu. Canh giờ ra ngoài không
thể quá dài, nếu không sẽ làm người ta nghi ngờ, Đổng thị không dễ lừa, nàng từ
trên mặt đất chậm rãi đứng lên. Không có cây trâm cố định, búi tóc buông tán
loạn xuống dưới, như tấm màn đen mượt mà, giữa trán tóc bị mồ hôi làm ướt đẫm,
dán ở trên mặt, sắc mặt nàng tái nhợt, gần như trong suốt, con mắt ẩn sương mù,
phấn môi khẽ nhếch, không ngừng thở phì phò, đai lưng vừa rồi dây dưa bị cởi
bỏ, váy rời rạc, quần áo hỗn độn. Thư sinh híp mắt, vừa rồi kẻ xấu kia không có
nói sai, đây là vưu vật, bộ dáng mỏng manh càng thêm vũ mị, làm người ta chống
đỡ không được. Toàn thân nàng nhũn ra, thiếu chút nữa tê liệt ngã xuống, cả
người đều phát run, dựa vào một gốc cây thở dốc, đem lá cây gỡ xuống. Đầu vai
có mấy vết máu, chắc là vừa rồi dây dưa, nam tử bị thương mà lưu lại, nàng
không chút do dự xé làn váy, thư sinh kinh ngạc, dời mắt.
Cởi váy áo bẩn, lộ ra bên trong có váy áo, kiểu dáng tương đồng,
may mắn quần áo nàng đều là màu xanh biếc cùng màu màu vàng, hai bộ không sai
biệt lắm, cũng khó nhìn ra. Đây cũng là kinh nghiệm kiếp trước nhiều năm trốn
tránh, nhiều bộ quần áo cũng có tác dụng. ( Soái – Đào Quân Trang 15.06.2018 )
Nàng cởi quần áo chậm rãi chà lau cây trâm, đem cây trâm lau sạch như mới, lúc
này mới run rẩy lấy tay búi tóc, nhưng tóc lại quá dài, thử vài lần, đều không
thành công.
“Xin hỏi ân công biết búi tóc không?” Ánh mắt thư sinh càng thêm
sâu thẳm, nữ tử này đến tột cùng là người phương nào, thật kinh thế hãi tục. Ma
xui quỷ khiến hắn tiếp nhận cây trâm trong tay nàng, ngón tay thon dài đem tóc
nàng tóm lại, dựa theo bộ dáng khi nãy búi tóc, dùng cây trâm cố định cho nàng.
Nam nhân đó ngón tay như ngọc, ngẫu nhiên xẹt da đầu nàng, thấm lạnh một mảnh,
rồi lại như lửa nóng.
Búi xong, nam tử lui ra phía sau, nàng khom lưng, “Đa tạ ân công
ra tay cứu giúp, ân công cao thượng, đại ân đại đức không có gì báo đáp, tiểu
nữ tử ghi khắc trong lòng, vô cùng cảm kích, có kiếp sau nguyện làm trâu làm
ngựa, kết cỏ ngậm vành, tới báo ân tái sinh.”
Ánh mắt thư sinh tối tăm, thần sắc phức tạp, nhìn núi rừng sâu
thẳm, “Kiếp sau? Kiếp này ai biết có phải kiếp cuối chưa, hà tất phải hứa kiếp
sau, khi đó có tác dụng gì, cô nương nếu thật lòng muốn báo đáp, không bằng
kiếp này báo đi?”
“Kiếp này tiểu nữ tử thân không có gì dư thừa, không có gì có
thể báo đáp.”
Nam nhân đi tới phía trước một bước, từ trên cao nhìn xuống
nàng, mắt đen nhánh không nhìn ra bất luận cảm xúc, “Thân không có vật dư thừa?
Cô nương lời này nói sai rồi, thân tức là vật dư thừa, theo tại hạ thấy, cô
nương thân có cái túi da không tồi, không bằng cô nương lấy thân báo đáp, như
thế nào?” ( Soái – Đào Quân Trang 15.06.2018 ) Nàng sửng sốt, dùng ống tay áo
lau mồ hôi giữa trán, nhìn lại thi thể trên mặt đất, thở dốc nói, “Ân công, túi
da chung quy sẽ cũ, dung nhan sẽ tới tuổi xế chiều, tiểu nữ tử trừ bỏ túi da,
còn có linh hồn độc nhất vô nhị, đầu óc cũng tạm được, về sau nếu ân công có
yêu cầu gì, tiểu nữ tử chắc chắn vượt lửa quá sông, không thể chối từ.”
Linh hồn? Cách nói này thật mới mẻ.
“ Được, thiếu ân báo đáp, ta tất sẽ tới cửa lấy.” Ngón tay hắn
kéo nàng lại, nàng ngơ ngác mà nhìn, liền thấy hai ngón tay hắn kẹp một mảnh lá
cây, nguyên lai là trên đầu còn chưa sạch. Nàng hơi có chút xấu hổ, vừa rồi còn
tưởng rằng hắn tính làm cái gì.
Hắn không nói gì, đem lá cây vứt bỏ.