Chương 31 sinh hận
Chờ vải dệt đem đến hậu viện thì Triệu Yến Nương không chút
khách khí, một hơi chọn mười tấm vải, một nửa vải dệt tất cả đều là màu sắc
tươi sáng, Hoàng ma ma khinh thường nhưng cũng chờ nàng ta chọn xong thì vào
nhà báo với Triệu Phượng Nương. Triệu Phượng Nương cũng không nghỉ ngơi, đang
ngồi dựa vào cái bàn: “Tùy nàng đi.”
Hoàng ma ma lui ra, nói chuyện này với Lưu ma ma, hai người
trong lòng càng coi thường Triệu Yến Nương, chưa thấy cô nương nào thiển cận
như vậy, quả thực là làm cho huyện chủ mất mặt.
Các cung nữ đem đồ vật dọn vào nhà sắp xếp gọn gàng, không cần
Phượng Nương phân phó, đem mấy cái màn màu hồng trong phòng vứt đi, thay cái
màu hồng nhạt là yên sa mềm mại, đệm chăn cũng thay toàn bộ, trên mặt chăn thêu
hoa lụa vàng, trà cụ cũng thay đổi thành bộ bình bạch ngọc Thanh Hoa, màu hoa
đỏ trên cửa sổ cũng bị xé rách, sau đó chà lau sạch sẽ mới treo lên màn dây hạt
châu lưu li. Chỉ có gia cụ thì không thể làm gì, các cung nữ cũng không biết
làm sao, cũng không thể bố trí giống trong kinh, Triệu Phượng Nương ánh mắt khẽ
nhúc nhích nhìn hết thảy
Bên kia Triệu Yến Nương bảo Mộc Hương đem vải dệt dọn về phòng,
trong lòng vẫn không thoải mái, càng nghĩ càng giận, cũng không vào phòng, vẫn
chú ý động tĩnh bên Phượng Nương, thấy các cung nữ đem đồ vật nàng ta vất vả bố
trí thay đổi hết, nàng ta hận không thể vọt vào chất vấn, lại chỉ có thể đem
tâm tư ấn xuống, càng thêm ghét Triệu Phượng Nương hơn. Vài thứ đó đều là thứ
tốt nhất trong nhà, vì lấy lòng Phượng Nương mới nhịn đau bỏ những thứ yêu
thích ra, bố trí là dùng cả tấm lòng, ai ngờ người đó lại khinh thường, đem đồ
nàng ta thật vất vả mới treo lên đều tháo xuống vứt bỏ ở ngoài cửa, hay ở trong
góc, thay bằng thứ các nàng mang từ kinh thành đến, bằng lương tâm mà nói xác
thật so với thứ nàng ta bố trí đẹp hơn gấp trăm lần. Bởi vì thế trong lòng nàng
ta mới càng thêm hụt hẫng. Song sa bị gió thổi làm hạt châu phát ra âm thanh
thanh thúy, nghe thế trong lòng càng bực bội không thôi.
Nhìn nha đầu bên người Phượng Nương ăn mặc so với tiểu thư như
nàng ta còn đẹp hơn, quả nhiên Phượng Nương từ trong kinh mang về là không cần
mấy thứ ở nhà, mắc công nương trước kia mỗi ngày nói Phượng Nương tốt, cũng là
có mới nối cũ. Nếu là nương thấy Phượng Nương như vậy không biết có cảm tưởng
gì. Nàng ta ghen ghét dữ dội, sinh khí mà trở lại trong phòng, nhìn bộ đồ trang
sức đá quý lại cầm trong tay, lăn qua lộn lại càng xem càng chói mắt, bất quá
chỉ là một bộ đồ trang sức, Triệu Phượng Nương còn không biết bao nhiêu trang
sức khác, đá quý thì tính cái gì, nói không chừng còn có mấy trân bảo khác mà
người ngoài không thấy được. Nếu lúc trước cô cô mang nàng ta đi, hiện tại những
thứ Triệu Phượng Nương sở hưởng hết thảy đều là của nàng ta. Thân phận huyện
chủ tôn quý, váy áo đẹp đẽ quý giá, trang sức trân bảo rực rỡ muôn màu, người
hầu tiền hô hậu ủng, hết thảy đều là của nàng ta, được người khác kính ngưỡng
cũng là ai ngoài Triệu Yến Nương ( Nói chứ bạn này bị ảo tưởng nặng thật).
Mọi người ủng hộ nàng ta, nàng là thân phận quý giá huyện chủ, Hoàng Hậu nương nương khen không dứt miệng, đừng nói là công tử thế gia như Tư gia đại công tử sẽ nhìn nàng ta với con mắt khác, tất nhiên sẽ phái người tới cửa cầu hôn nàng ta, nàng ta sẽ cao cao tại thượng làm quý phu nhân, vô luận đi đến nơi nào đều được người khác hâm mộ. Mà Triệu Phượng Nương bất quá chỉ là một tiểu cô nương lớn lên ở trong một huyện thành nho nhỏ, chưa thấy qua việc đời, sẽ tràn đầy ngưỡng mộ nhìn nàng ta, lấy lòng này nọ, nếu tâm tình tốt nàng ta sẽ tùy ý tống cổ mấy thứ trang sức nho nhỏ, cho đối phương mang ơn đội nghĩa. hahahaha... nghĩ đến là vui rồi... (hahaha)
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.