Lúc này Khương Đào đã ăn uống no say, yên lặng dựa trên ghế lái phụ mà ngủ.
Trên khuôn mặt ửng hồng, khóe miệng còn đem theo nụ cười thỏa mãn.
Thẩm Chi Diễn vừa tức vừa buồn cười.
Gây ra biết bao nhiêu chuyện như thế, ngược lại cô không bị ảnh hưởng gì.
Chỉ có anh, bị quấy nhiễu đến nỗi xuân tâm nhộn nhạo, phải ép bản thân bình tĩnh lại.
Nhưng anh chỉ vuốt nhẹ nhàng trán Khương Đào một cái, sau đó đưa cô trở về khách sạn với tốc độ ổn định.
Lo sợ sự xuất hiện của mình, sẽ gây ra những phiền phức không cần thiết.
Anh còn đặc biệt gọi điện thoại cho Đồng Đồng, kêu cô ấy cho người xuống đón Khương Đào.
Đợi đối phương đem Khương Đào bình an trở về phòng.
Anh mới cầm điện thoại lên.
Có mấy cuộc gọi nhỡ.
Là Đỗ Sùng gọi.
Anh gọi lại: “Có chuyện gì?”
Đỗ Sùng: “Là chuyện Khương Khương báo cảnh sát đó, không phải cậu kêu anh đi điều tra sao?”
Thẩm Chi Diễn bừng tỉnh: “Sao thế?”
Đỗ Sùng kể chuyện Tào Thiên Trạch có ý đồ chuốc thuốc Khương Đào, ngược lại bị cô tóm được báo cảnh sát cho anh nghe.
Tức khắc biểu tình của Thẩm Chi Diễn trở nên nghiêm trọng: “Là cá nhân làm, hay là sau lưng có người xúi giục?”
Đỗ Sùng ngạc nhiên: “Cậu nói thế là ý gì?”
Thẩm Chi Diễn đáp: “Em chỉ cảm thấy tất cả quá trùng hợp, tất cả đều giống như có âm mưu từ lâu, thời điểm Khương Khương đồng ý lời mời của Tang Linh, tham gia ghi hình “Nhật ký trưởng thành của diễn viên” mới chưa được mấy ngày, vậy từ lúc cậu ta có ý nghĩ đó, tới lúc thực hiện phạm tội, không phải thời gian quá ngắn sao.”
Đỗ Sùng cũng trở nên nghiêm túc: “Anh biết rồi, anh sẽ đi điều tra.”
Một tiếng sau, Đỗ Sùng gọi điện thoại cho Thẩm Chi Diễn: “Cậu đoán không sai, Tào Thiên Trạch kia đã khai rồi, cậu ta nói là bị một đàn chị lừa, đối phương muốn cậu ta tiếp cận Khương Khương, để bọn họ có scandal, nhưng thuốc kia thì là cậu ta tự mua, mặc dù cậu ta nói rằng đó là phương án đàn chị đã chỉ dẫn cho cậu ta, nhưng trong nhật ký trò chuyện không có chứng cứ.”
“Đồng thời đàn chị đó rất thận trọng, tin nhắn trước đó gửi cho Tào Thiên Trạch, cậu ta chưa trả lời, đối phương liền tắt điện thoại, cơ bản bên phía cảnh sát vẫn đang điều tra.”
Thẩm Chi Diễn trầm ngâm một lúc, nói: “Anh còn nhớ chuyện cha mẹ nuôi của Khương Khương tìm đến cửa khi trước không?”
Đỗ Sùng ngơ một lát mới nhớ ra: “Nhớ, sao thế?”
Thẩm Chi Diễn đáp: “Chuyện đó cũng là có người đứng sau lưng giật dây, lúc đó chúng ta chỉ truy được một nửa manh mối, nhưng hai chuyện này, em cảm thấy có chút tương đồng.”
Đỗ Sùng: “Mẹ ơi, cậu nói câu này, anh nghĩ thì thấy giống thật đấy. Nhưng rốt cuộc Khương Khương đã đắc tội với ai mà khiến đối phương phải ra tay tàn độc như vậy!”
Thẩm Chi Diễn: “Không biết. Nhưng dựa theo thủ đoạn của đối phương, tiếp sau có lẽ còn phải thao túng dư luận, anh đi điều tra một chút, thời gian gấp gáp như vậy, kẻ đó không có khả năng thu dọn sạch sẽ được, nhất định sẽ có tơ nhện dấu chân ngựa*, lần này nhất định phải tìm ra kẻ đó.”
*từ tơ nhện có thể tìm được nhện, từ dấu chân con ngựa lưu lại dấu vết có thể tra ra hướng đi của nó. So sánh sự tình lưu lại mơ hồ có thể tìm ra dấu vết.
Sau khi ngắt điện thoại.
Thẩm Chi Diễn dựa lưng vào ghế lái, cuối cùng cũng lộ ra chút uể oải.
Anh liên tục quay hai ngày đêm, sáng sớm nay lại ngồi chuyến bay sớm nhất.
Ngồi ở trường quay bốn tiếng, Khương Đào không hề biết, lúc bóng của cô được chiếu dưới khán đài, anh chỉ cách cô chưa đến 10m.
Chỉ là anh không tính nói, vốn dĩ muốn xem xong rồi ngày hôm sau ngồi máy bay về đoàn phim.
Nhưng anh vừa trở về khách sạn nghỉ ngơi, liền nhận được tin nhắn khẩn cấp của Khương Đào, dọa anh vội vàng lái xe chạy qua, sau khi đưa cô về, thì vẫn luôn đợi tin tức bên phía cảnh sát.
Có thể nói, ngày hôm nay hoạt động không ngừng nghỉ.
Nhưng ngoài ý muốn, anh lại không hề cảm thấy mệt là bao.
Anh thậm chí còn cảm thấy vui mừng vì bản thân đã đến đây.
Nếu không lúc anh nhận được tin nhắn sẽ không kịp thời chạy tới, đưa cô an toàn trở về.
Gần đây, anh nằm mơ đều sẽ mơ thấy Khương Đào, có lúc là trong hình dáng thiếu nữ mặc áo đỏ, có lúc lại là dáng vẻ của cô bây giờ.
Nếu không phải anh đã tự kiểm tra trạng thái tinh thần bản thân không có vấn đề gì, thì có lẽ đã cho rằng bản thân bị tâm thần phân liệt rồi.
Hiện tại ngẫm nghĩ, có lẽ cũng có khả năng lắm.
Chỉ là cô gái nhỏ vẫn chưa thông suốt.
Anh lắc đầu.
Thở dài dập tắt ngọn lửa ái tình của bản thân.
********
Tô Anh Tuyết nhìn tin tức của paparazzi, biết được Tào Thiên Trạch không đi tới nhà hàng cô ta đã sắp xếp, lúc không nhận được tin nhắn hồi đáp, cô ta nhận ra được có gì đó không đúng.
Rõ ràng tin nhắn trước đó Tào Thiên Trạch gửi cho cô ta, nói Khương Đào đã uống nước bị bỏ thuốc.
Cô ta cũng không biết rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì.
Nhưng ngày mai cô ta có một buổi chụp ảnh tuyên truyền, không thể thức khuya.
Thế là cô ta tắt điện thoại, đi ngủ.
Cô ta ngủ thẳng tới 10 giờ sáng.
Vừa mở mắt, cô ta theo bản năng cầm lấy điện thoại, nhìn biểu tượng thông báo trên Weibo, cô ta mới nhớ ra, trước đó bản thân vì muốn tạo nhiệt cho scandal của Khương Đào, mà cố ý mua doanh tiêu hào* và hot search.
*YXH/营销号: Doanh tiêu hào, blogger. Yxh khác với thuỷ quân, thuỷ quân là những account được nuôi đi khống bình, spam comment, mắng chửi/bênh vực định hướng dư luận. Yxh là những account lên bài tạo thảo luận.
Kết quả là tối qua quá buồn ngủ, đã quên mất.
Cô ta ôm tâm tình thấp thỏm mà mở Weibo lên, sau đó bị dọa sợ.
Top 1 và top 2 hot search Weibo lần lượt là…
#Tào Thiên Trạch bị tạm giam#
#Tào Thiên Trạch Khương Đào scandal#
[???]
[Sau này blogger đăng tin có thể chân thật chút được không, người ta tung dưa còn có tấm hình, các người cái khỉ gì cũng không có, nói miệng thì ai tin]
[Tào Thiên Trạch này là ai thế, hai cái hot search đều có cảm giác không rõ ràng]
[Ê cái này, theo bản năng tôi còn tưởng là chị tôi lại lập công gì đấy]
[Hai cái hot search này mà không chú ý nhìn kỹ, thì còn tưởng là Tào Thiên Trạch vì truyền scandal với Khương Đào nên bị tạm giam á]
[Nói vậy hình như cũng có lý nhỉ? Suy cho cùng Khương Khương cũng là nữ thần giới cảnh sát mà hhhhh]
Bên dưới cái hot search thứ hai đều tràn đầy meme hi hi ha ha, căn bản không có ai tin.
Cái người tung tin này không biết từ xó nào chui ra, nếu mà tin cái này, không bằng tin cp Sinh Khương là thật còn hơn.
Nhưng khoảnh khắc Bùi Hàn Dữ nhìn thấy hot search, thì vô cùng tức giận.
Không biết là ai mua blogger và hot search! Để anh ta biết được, nhất định sẽ không tha cho đối phương.
Tô Anh Tuyết đột nhiên hắt xì một cái.
Trong lòng cô ta bất an lo sợ.
Nghĩ lại tình hình trước đây khi bị bắt của cha mẹ nuôi Khương Đào và Tôn Kiến Hiền.
Cô ta vội vàng tháo sim điện thoại ném đi, nhưng trong lòng vẫn có chút hoảng, lại lôi túi rác có chứa sim vừa ném ra, cũng không trang điểm, tùy tiện khoác áo khoác, đeo khẩu trang và kính râm đi ra ngoài vứt rác.
Ai mà ngờ cô ta vừa ra khỏi cửa, đã trực tiếp té một cái sấp mặt, không dễ dàng gì vứt rác xong, trên đường về đụng phải mấy học sinh, nhận ra cô ta, muốn cùng cô ta chụp ảnh, hại cô ta phải chạy vội về nhà, thiếu chút ném cả giày đi.
Vừa về đến cửa nhà, thì nhận được điện thoại của người đại diện, nói buổi chụp hình hôm nay hủy bỏ rồi.
Tô Anh Tuyết nghĩ lại nguyên một buổi sáng nay bản thân mình nhếch nhác thảm hại, trong lòng đột nhiên lộp bộp.
Trước giờ cô ta luôn vô cùng thuận lợi, chưa bao giờ thảm hại như thế này.
Lần chật vật duy nhất, chỉ có khi đó bị Bùi Hàn Dữ nhìn thấu mà chán ghét cô ta.
Lẽ nào…
Cô ta lắc đầu.
Không thể nào, Bùi Hàn Dữ ở trong giới âm nhạc, căn bản sẽ không chạm mặt cô ta, vậy sao lại vô duyên vô cớ ghét cô ta.
Nhưng mặc dù nghĩ như vậy, trong lòng cô ta vẫn xuất hiện chút bất an.
Không được, cô ta phải lập tức sớm gặp được Tần Ngộ, có lẽ sau khi cô ta và Tần Ngộ ở bên nhau, tất cả mới quay trở lại bình thường.
Thời khắc này cô ta đã hoảng loạn đến mức chân tay luống cuống.
Từ nhỏ tới lớn, cô ta đã quen với việc luôn thuận buồm xuôi gió, quen với cuộc sống muốn cái gì là có cái đó, căn bản không thể tưởng tượng nổi sau khi mất đi tất cả, cô ta sẽ ra sao.
Cô ta cứ tự thôi miên bản thân, nếu không có khả năng sẽ lập tức sụp đổ.
Tô Anh Tuyết thay quần áo, trang điểm, rồi vội vội vàng vàng tới phòng làm việc của Kỷ Thanh.
Vốn cho rằng có thể trực tiếp gặp được Kỷ Thanh, lại bị nhân viên trong phòng làm việc của anh ta cản lại.
Tô Anh Tuyết nỗ lực nở nụ cười ôn hòa như thường ngày: “Anh có phải không nhận ra tôi không, tôi thường xuyên tới phòng làm việc của anh Kỷ Thanh, anh ấy đã nói, chỉ cần tôi tới, có thể trực tiếp tìm anh ấy.”
Người nhân viên lộ ra nụ cười công nghiệp tiêu chuẩn: “Cô Tô, tôi biết cô, nhưng lúc ông chủ làm việc, bất cứ ai cũng không được phép làm phiền, bao gồm cả cô.”
Tô Anh Tuyết kinh ngạc, thiếu chút không duy trì nổi biểu cảm trên mặt: “Anh đang nói bậy gì thế! Làm sao có thể?”
Mà lúc này, một thân ảnh cao gầy từ trên lầu xuống: “Anh Tuyết, em tìm anh có chuyện gì sao?”
Tô Anh Tuyết ngẩng đầu nhìn về phía Kỷ Thanh, lộ ra biểu tình tủi thân: “Anh Kỷ Thanh, em đã làm sai gì sao?”
Kỷ Thanh không nhịn được mà nhíu mày.
Gần đây anh ta nhận một dự án lớn, vô cùng bận rộn, vẫn luôn ăn ngủ tại văn phòng, đã rất lâu rồi không gặp mặt Tô Anh Tuyết.
Thế mà Tô Anh Tuyết không hề có ý gì là quan tâm anh ta, chỉ bày tỏ sự bất mãn của bản thân.
Nhưng thật ra nghĩ kỹ, cô ta hình như vẫn luôn ích kỷ như vậy.
Chỉ có bản thân như bị ma ám, vẫn luôn lơ là chút hiện thực này, toàn tâm toàn ý tin tưởng cô ta là người “ấm áp”, “lương thiện”.
Mà khoảnh khắc này, dường như anh ta đột nhiên tỉnh táo lại.
Hoàn toàn tháo ra được màng lọc trên kính đối với Tô Anh Tuyết.
Anh ta nhàn nhạt đáp: “Em tìm anh có chuyện gì không?”
Tô Anh Tuyết nhìn thấy biểu cảm lạnh nhạt của anh ta, trong lòng như bị nén lại.
Gần đây cuộc sống của cô ta càng ngày càng trắc trở, Kỷ Thanh cũng không giống như trước kia nữa, không còn chủ động thay cô ta giải quyết vấn đề.
Cô ta lại bởi vì chuyện của Tần Ngộ, xa cách anh ta hơn.
Tô Anh Tuyết có hơi hối hận, chỉ có thể kéo tay áo anh ta làm nũng như thường ngày: “Em xin lỗi, anh Kỷ Thanh, là do gần đây em bận quá.”
Kỷ Thanh rút tay ra: “Ừ.”
Vậy mà anh ta cũng không buồn hỏi bất cứ cái gì, không hỏi xem là cô ta đang bận gì.
Trong lòng Tô Anh Tuyết căm tức, lại không làm sao được.
Mà để duy trì hình tượng thanh khiết không giả dối trong lòng Kỷ Thanh, cô ta không thể chủ động đòi hỏi gì.
Cô ta chỉ có thể đổi cách khác: “Anh Kỷ Thanh, gần đây fan của em có giới thiệu một nhà hàng mang phong cách Pháp, chúng ta cùng đi có được không?”
Kỷ Thanh nghi ngờ chất vấn: “Không phải trước đây em từng nói, sợ tin đồn ảnh hưởng đến sự nghiệp của em, nên trước giờ không thể đi cùng anh tới những nơi công cộng sao?”
Biểu cảm của Tô Anh Tuyết đông cứng lại.
Kỷ Thanh rất thất vọng.
Sau khi dần dần tỉnh táo lại, rất nhiều chi tiết nhỏ trước đây đều dần dần hiện ra trước mắt.
Tô Anh Tuyết vẫn luôn đòi hỏi mà không cho anh ta bất cứ cái gì.
Cô ta nhìn có vẻ ngây thơ thanh khiết, nhưng thực ra chỉ là vẻ ngoài mà thôi.
Cô ta nhẹ nhàng như bông cúc, không tranh không đoạt, là bởi vì bọn họ đã đem những đồ mà cô ta muốn sớm dâng tới trước mặt cô ta.
Nghĩ lại cô ta từng khóc lóc kể lể về những người bắt nạt cô ta, sự thật chứng minh, bọn họ mới thật sự là người bị hại.
Mà lúc đầu Hàn Tử Hằng vì cô ta làm bao nhiêu chuyện, thậm chí còn cả phạm tội.
Lẽ nào cô ta thật sự hoàn toàn trong sạch vô tội sao?
Mà cứ cho là vô tội.
Rốt cuộc Hàn Tử Hằng vì cô ta mới làm ra loại chuyện đó, còn ngồi tù lâu như vậy rồi, Tô Anh Tuyết đã tới thăm anh ta một lần nào chưa?
Kỷ Thanh càng nghĩ trái tim càng giá lạnh.
Anh ta nhàn nhạt nói: “Công việc của anh bên này rất bận, nếu em không có chuyện gì, thì anh cho người đưa em về trước.”
Tô Anh Tuyết nhìn bóng lưng anh ta chuẩn bị rời đi không có chút lưu luyến nào, trái tim vô cùng hoảng loạn.
Cô ta không kịp nghĩ ngợi liền bổ nhào tới: “Anh Kỷ Thanh, em…”
Thế mà Kỷ Thanh lại đẩy cô ta ra, thậm chí còn chán ghét nhíu mày.
Cô ta không thể tin được mà nhìn Kỷ Thanh, nháy mắt trong mắt toàn là lệ.
Nếu như là Kỷ Thanh của trước đây, nhìn thấy dáng vẻ này, đã sớm đau lòng mà đi an ủi.
Nhưng Kỷ Thanh của hiện tại chỉ còn sót lại sự không kiên nhẫn.
Anh ta hỏi Tô Anh Tuyết: “Nói đi, rốt cuộc có chuyện gì cần anh giúp?”
Tô Anh Tuyết lại giống như tủi thân rất nhiều: “Anh Kỷ Thanh, làm sao anh có thể nghĩ em như vậy?”
Nước cờ này Tô Anh Tuyết dùng không biết bao nhiêu năm rồi, mười lần chẳng sai, thế mà lần này lại thất bại.
Biểu cảm của Kỷ Thanh không hề có sự thay đổi nào: “Nếu không có chuyện gì, thì anh đi đây.”
Tô Anh Tuyết hoảng hốt, theo bản năng mở miệng nói: “Em muốn đi tiệc từ thiện Vân Gian lần này.”
Cô ta nói xong liền hối hận, tại sao lại có thể thốt ra những lời như vậy chứ.
Nhưng Kỷ Thanh không hề ngoài ý muốn, anh ta cuối cùng cũng buông bỏ chút nhớ nhung duy nhất trong lòng với Tô Anh Tuyết.
“Anh giúp em.”
“Ngày mai anh sẽ kêu trợ lý gửi thiệp mời cho em.”
Tô Anh Tuyết thầm thở phào một hơi.
“Nhưng Anh Tuyết, đây là chuyện cuối cùng anh làm cho em.”
Anh ta nói xong, không hề luyến tiếc xoay người rời đi.
Tô Anh Tuyết nhìn bóng lưng của anh ta, trong lòng đột nhiên sinh ra một cảm giác khủng hoảng cực lớn.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT