Bẩm sư tôn "Sở nhi, bảo Túc Duật mang xích dương cầm về đây !"
Thiềm Đại Đế nhìn chiếc cầm xích dương khai trên tay Bạch Túc Duật "con theo ta đến Chư Thiên Các".
- Dạ, sư tôn !
…………
Cánh cửa Chư Thiên Các được mở ra "bên trong là hàng vạn quyển sách quý hiếm, vô số báu vật và những loại nhạc cụ cổ...có cả những loại vũ khí tốt nhất". Bạch Túc Duật nhìn đến hoa mắt !
Thiềm Đại Đế khẽ bảo "con hãy đặt xích dương cầm xuống giá để nhạc cụ đi".
- Dạ sư tôn !
"Túc Duật"
Sư tôn còn có gì dặn dò ạ ?
Con thích thứ nào ở Chư Thiên Các thì cứ lấy "ta tặng con một món bất kỳ, con vừa ý món nào thì cứ đưa đi".
Bạch Túc Duật nhìn quanh một lượt "đúng là món nào cũng quý".
Bạch Túc Duật đi đến chiếc cung tiễn hình Khổng Tước nằm riêng biệt trên giá, trong góc khuất sau tấm màng mỏng manh.
Thiềm Đại Đế thở dài "Khổng Tước tiễn là thánh vật của tộc Khổng Tước, có thể nói nó thuộc quyền sở hữu của Túc Duật con".
Bạch Túc Duật ngạc nhiên nhìn Thiềm Đại Đế "ý của sư tôn là sao ạ ?"
"Túc Duật"
Sư phụ con chưa từng cho con biết về thân phận của mình sao ?
Dạ không !
…………
Thiềm Đại Đế mặt trở nên buồn bã "con chính là hậu nhân của tộc Khổng Tước, là thái tử của nước Phù Điêu".
Bạch Túc Duật đứng lặng giữa Chư Thiên Các !
Thiềm Đại Đế lại tiếp lời "nước Phù Điêu của con năm xưa bị tiêu diệt, chỉ còn lại một mình con sống sót, năm đó con chỉ là một đứa trẻ mới vài tháng tuổi. Sư phụ của con đã gặp được mẫu hậu con ngồi ôm con bên bờ vực, bà ấy thương tích rất nặng...chỉ còn lại chút hơi tàn, bà ấy đã giao con cho sư phụ của con và ra đi mãi mãi !"
Tách...
Bạch Túc Duật rơi nước mắt !
"Tại sao sư phụ chưa từng nhắc đến thân thế của con ? Khi con trưởng thành sư phụ đưa cho con chiếc cổ cầm và bảo đó là kỷ vật của mẹ để lại cho con. Không hề tiết lộ thêm điều gì !"
Chắc là sư phụ của con không muốn con gặp nguy hiểm nên không nhắc đến thân phận của con, muốn để con được mãi an nhiên.
"Túc Duật, chuyện đã xảy ra rồi...không thể thay đổi được gì ! Ta hy vọng là con sẽ tiếp tục sống cuộc sống hiện tại, đừng quá đau thương. Nói chung, vạn sự trên đời đều có số có mệnh cả".
- Túc Duật hiểu điều này, sư tôn xin hãy yên tâm.
"Con đi đi"
Túc Duật cầm lấy cung tiễn "xin phép sư tôn !"
"Túc Duật"
Bạch Túc Duật khựng lại "sư tôn còn lời gì dặn dò xin cứ nói !"
Ừm...cung tiễn này lúc khởi đầu sẽ bắn ra cùng lúc sáu mũi tên, nhưng khi con luyện đến tầng cao nhất sẽ bắn ra cùng lúc một trăm linh tám mũi tên.
Bạch Túc Duật nhíu mày "còn có cả chuyện này sao ?"
Thiềm Đại Đế cũng quay lưng rồi đi !
...----------------...
Không Linh Sơn !
Cuộc chiến vẫn đang xảy ra vô cùng kịch liệt...
Roẹt...
Diễm Lệ bất ngờ bay đến vung kiếm đâm thẳng vào ngực Sở Vĩ Vĩ...
- Nhưng Thanh Hà đã vội đỡ lấy !
Phựt...
"Thanh Hà...Thanh Hà..."
Khụ...khụ...khụ...
Diễm Lệ trước giờ luôn muốn lấy mạng Sở Vĩ Vĩ, cô lại tiếp tục vung kiếm về phía Sở Vĩ Vĩ "tiện nhân đi chết đi !"
Keng...
Ầm...
Trúc Bạch vừa đến nơi đã thấy Diễm Lệ và Nhậm Tề Tề dồn dập tấn công Sở Vĩ Vĩ.
Phình...
Diễm Lệ né kịp một đòn của Trúc Bạch "Trúc Bạch, huynh đừng nhún tay vào việc này !"
"Diễm Lệ, không ngờ cô lại bê bối đến mức này, nói gì thì Vĩ Vĩ cũng là sư điệt của cô...cô lại ra tay tàn độc như vậy".
- Huynh im miệng, đừng nhiều lời "Diễm Lệ ta có giết chết cô ta cũng không liên quan gì đến huynh.
"Vĩ Vĩ là đệ tử của ta, cô dám động vào thì ta tuyệt đối không tha cho cô đâu".
Trúc Bạch, huynh có bản lĩnh thì cứ không cần tha cho ta.
"Sư phụ, Thanh Hà bị thương rất nặng, xin người hãy đưa Thanh Hà trở về chữa trị trước đi ạ !"
Trúc Bạch bước đến đổ vào miệng Thanh Hà lọ đan dược. "Ngươi cố gắng cầm cự đấy !"
Khụ...khụ...khụ...
Tôi không sao "nhanh đến giúp nàng ấy đi, họ đang muốn lấy mạng Vĩ Vĩ".
- Được rồi...đồ nhi của ta, đương nhiên ta lo lắng cho nó hơn ngươi đó.
Xoạc...
Phình...
Khiếu Anh Thu đỡ cho Sở Vĩ Vĩ một đòn.
Diễm Lệ nhìn thấy Khiếu Anh Thu thì chột dạ quay đi...
"Diễm Lệ, là Diễm Lệ sư điệt phải không ?"
Nhưng Diễm Lệ không lên tiếng !
Khiếu Anh Thu lạnh lùng lên tiếng "Diễm Lệ, con bỏ sáng theo tối...bản thân rơi vào ma đạo thì thôi đi. Lại còn sát hại đồng môn, nói gì thì Vĩ Vĩ cũng là sư điệt của con".
"Khiếu sư thúc ! Diễm Lệ con không có bất kỳ một liên hệ gì với cô ta cả".
Nhưng cô ta là đệ tử của Túc Duật !
Nét mặt Diễm Lệ trở nên sắc lạnh "con hận cô ta".
Bùm...
Á...á...á !
"Vĩ Vĩ..." (tất cả đồng thanh)
………
"Vĩ Vĩ"
"Diễm Lệ, sao cô lại đánh lén Vĩ Vĩ ?
- Đơn giản, bởi vì tôi muốn cô ta phải chết !
"Con sao rồi Vĩ Vĩ ?"
Sư phụ, con không sao !
Khụ...
Con còn nói không sao "nôn ra máu rồi đây"
- Nàng sao rồi Vĩ Vĩ ?
"Thanh Hà, đừng quá lo lắng...ta không sao"
Nhậm Tề Tề ôm ngực, sao tim mình lại nhói đau đến như thế !
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT