Mảnh ngọc kỳ lân trên người Sở Vĩ Vĩ lại bắt đầu phát sáng, lần trước trong rừng cũng từng xuất hiện hiện tượng tương tự thế này...nhanh sau đó Hắc Y Vô Thiên liền xuất hiện. Xem ra...
Tiếng bước chân gõ đều lên nền gỗ...
Phình...Phình...
Từng nhịp, từng nhịp vững chắc!
Sở Vĩ Vĩ tháo mảnh ngọc kỳ lân đặt lên bàn và vội vàng đỡ Cổ Mộc Xuyên lên "Mộc Xuyên, nơi này không thể ở lại được nữa! Thiếp phải đưa chàng rời khỏi đây".
Hôm nay, thương tích trên người Cổ Mộc Xuyên đã tệ hơn rất nhiều, Cổ Mộc Xuyên đã rơi vào hôn mê, nơi vết thương bị Vô Thiên đánh trọng thương đã chuyển sang màu đen. Có lẽ đang bắt đầu thối rữa!
Rầm...
Vô Thiên đạp cửa bước vào nhưng không thấy người đâu! Nhìn thấy mảnh ngọc kỳ lân nằm trên bàn, Vô Thiên nheo mắt "Cô cũng thật quá thông minh rồi!"
Mảnh ngọc kỳ lân mà Mục Nhiên tặng cho Sở Vĩ Vĩ là của Vô Thiên đưa cho Mục Nhiên, mảnh ngọc kỳ lân này là vật có chứa linh tính "nó luôn liền tâm với chủ nhân của nó, đó là lý do tại sao Vô Thiên luôn tìm ra nơi trú thân của Sở Vĩ Vĩ!"
- ---------------
"Mộc Xuyên"
Không ổn rồi!
Nơi vết thương bị Vô Thiên đánh đã bị thối rữa. Trước mắt phải đưa Mộc Xuyên đến Kế Đô nhờ Tôn Thánh Lão sư phụ cứu chữa mới được!
- ---------------
Kế Đô!
"Sư phụ"
- Đồ nhi của ta, đã xảy ra chuyện gì rồi?
Cộp...
"Sư phụ! Đồ nhi xin người hãy cứu lấy Mộc Xuyên!"
- Đồ nhi ngoan của ta, đứng lên trước đã...có gì thì từ từ rồi nói!
"Sư phụ, Mộc Xuyên đã bị Vô Thiên đánh trọng thương, nơi có vết thương đang dần dần bị thối rữa".
- Được rồi, con đừng quá lo lắng...để sư phụ xem thế nào!
Qua vài ngày được Tôn Thánh Lão chữa trị, vết thương của trên người Cổ Mộc Xuyên dần dần được bình phục.
"Sư phụ, Mộc Xuyên con xin gửi lại chỗ người...phiền người chăm sóc cho chàng ấy vài hôm".
- Đồ nhi đang có kế hoạch gì sao?
Con phải đến Dực Thành, theo như tính toán thì binh mã sẽ đến Dực Thành trong hôm nay. Con phải đến đó để sắp xếp một số việc, con sẽ quay trở lại đón Mộc Xuyên vào ngày kia.
- Được, con phải hết sức cẩn thận!
"Dạ sư phụ..."
- ---------------
Dực Thành!
Hoàng Hậu nương nương giá đáo.
Đứng lên cả đi! Hoàng Thượng đang ở chỗ sư phụ của ta dưỡng thương, Thành Trì đã bị quân Đại Đô chiếm đóng, tạm thời thì chúng ta sẽ dựng lều trại cách xa ngoài thành trăm dặm...tất cả nghỉ ngơi trước đã. Đi cả quãng đường xa vạn dặm như vậy, toàn quân cũng đã kiệt sức cả rồi...vậy nên chúng ta nghỉ ngơi dưỡng sức, lấy lại tinh thần trước đã.
Tạ Hoàng Hậu nương nương!
Các người nhanh tiến hành dựng lều đi nghỉ ngơi đi.
Đã rõ! Thưa nương nương...
Nhớ khẽ tiếng một chút, đừng gây động tĩnh... tránh bứt dây động rừng "chúng ta đợi Hoàng Thượng trở về rồi tính tiếp!"
Rõ, thưa nương nương!
……………
Ám Vệ thân cận nhất của Cổ Mộc Xuyên (Bạch Ninh) cũng bắt đầu đến doanh trại, sau khi đã sắp xếp xong mọi việc ở Cổ Mộc Thành...ngày đêm tức tốc chạy đến Dực Thành.
Hoàng Hậu nương nương cát tường!
Đứng lên đi....
Bẩm nương nương "mọi việc trong Cung đã được sắp xếp ổn thỏa!"
Ngươi lui xuống nghỉ ngơi trước đi...
Bẩm nương nương "tình hình của Hoàng Thượng hiện thế nào rồi?"
Thương tích rất nặng nhưng đang hồi phục rất tốt!
Vậy thuộc hạ xin phép được lui xuống.
Ừm...
Trong đêm, Sở Vĩ Vĩ đã lén lút lẫn vào Dực Thành thám thính tình hình.
……………
Sở Vĩ Vĩ lại không thể nào ngờ rằng Thống lĩnh ba quân của Đại Đô lại là Ngọc Thụ!
Từ khi nào mà Ngọc Thụ lại có cái đức hạnh này chứ! Lần này ta cho ngươi biết tay.
Phình...
Ai?
Ngọc Thụ đang ngồi xem sách binh pháp, nghe có tiếng động nên vội chạy ra ngoài tìm.
Hừ...các người cũng chỉ có thế "một tên cặn bã như Ngọc Thụ mà cũng đưa lên làm Thống lĩnh ba quân".
Chậc...cũng ra vẻ lắm!
Sở Vĩ Vĩ cảm nhận được một bàn tay lạnh lẽo đặt lên vai mình, cô khẽ thì nhíu mày.
Ngọc Thụ đưa tay tháo tấm khăn che mặt cô xuống, tuy ánh đuốc trong quân trại không sáng rõ lắm nhưng vẫn hiện ra được khuôn mặt xinh đẹp tuyệt trần của cô..."đây không phải là Sở Cung Chủ sao?"
Sở Vĩ Vĩ không lên tiếng!
Sao nào? Sở Cung Chủ nhớ Ngọc Thụ nên mới tìm đến doanh quân để thăm Ngọc Thụ đúng không?
Oẹ...
"Ngọc Thụ, nhìn ngươi thôi thì ta đã thấy gớm ghiếc lắm rồi!"
Ta không hiểu vì sao Sở Cung Chủ lại có ấn tượng xấu về ta đến như vậy chứ?
Vì nhân phẩm ngươi kém!
Ồ...
Sở Vĩ Vĩ vụt bay...
Này...sao cô đi vội thế?
Không thèm đáp lời Ngọc Thụ, Sở Vĩ Vĩ đã biến mất khỏi doanh quân.
Thống lĩnh, vừa rồi tôi có nghe thấy tiếng động.
Không có gì, ngươi lui xuống đi!
Ngọc Thụ trầm ngâm một lúc "Cô ta lẻn vào đây để làm gì chứ? Là thám thính tình hình sao? Đại Đô và Cổ Tịch giao tranh thì có liên quan gì đến cô ta chứ? Sao cô ta lại rời khỏi Không Linh Sơn?"
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT