Thực Thần sư huynh, huynh có giết chết ta thì ta cũng sẽ tuyệt đối không giao long mạch ra cho huynh đâu.
- Quỷ Diệm, đệ đừng khiến ta phải đánh mất sự kiên nhẫn!
Thực Thần sư huynh, quay đầu lại đi...phía trước là cuộc sống tươi đẹp...sư huynh hà tất phải...
- Đủ rồi "kiên nhẫn của ta là có giới hạn, đệ nên giao ra long mạch...đợi đến khi ta trở thành bá chủ của tam giới sẽ không bao giờ bạc đãi đệ".
Quỷ Diệm thở dài "Quả nhiên, tham vọng của huynh đã che mờ đi lý trí, 3000 năm trước huynh đã thất bại...3000 năm sau thì huynh cũng sẽ thất bại".
Hự...
Khụ...khụ...khụ...
Quỷ Diệm trong những ngày qua đã bị Thực Thần tra tấn dã man "mục đích của Thực Thần là muốn lấy long mạch từ trong tay Quỷ Diệm".
Long mạch chính là mạch của đất, gồm có bốn thế đất: thanh long, chu tước, bạch hổ và huyền vũ. Nó hỗ trợ cho thủy và thổ trong ngũ hành, đó cũng là thứ mà Sở Vĩ Vĩ đang tìm kiếm để vận hành phái ngũ hành.
...****************...
Đáy Vực Thiên Lãnh!
Sở Vĩ Vĩ quan sát xung quanh một lượt nữa, lúc này cô mới khẳng định rằng: "Quỷ Diệm chắc chắn đã xảy ra chuyện, vì có dấu vết đánh nhau. Ấm trà đã vỡ nát và bàn ghế cũng nằm ngổn ngang, mạng nhện giăng kín...rõ ràng là khá lâu rồi không ai ở đây".
Tỷ tỷ xinh đẹp "có phải Quỷ Diệm ca ca đi đâu đó rất xa rồi không?"
- Tiểu Du này!
Tỷ tỷ muốn hỏi đệ điều gì sao?
- Nói cho tỷ biết "Quỷ Diệm ca ca có họ hàng gì trong thôn không?"
Tiểu Du suy nghĩ một lúc, "không"
...à, đệ nhớ ra rồi "Quỷ Diệm ca ca có một người thân, thỉnh thoảng có ghé qua thăm Quỷ Diệm ca ca".
- Vậy đệ có thể nói cho tỷ biết, nhà người đó ở đâu không?
Hình như là người đó không sống trong thôn. Mà tỷ tỷ à, sư huynh của Quỷ Diệm ca ca nhìn hung dữ lắm.
- Đệ có từng nghe qua, người đó sống ở đâu không?
Tiểu Du lại vắt óc suy nghĩ rất lâu...
"A...đệ nhớ rồi tỷ tỷ, đệ đã từng nghe họ nhắc đến, cái gì U Linh Cốc..."
- Được rồi, tỷ có việc phải đi trước đây. Đệ về nhà đi nhé! Đừng chạy lung tung, người nhà của đệ không tìm thấy đệ thì họ sẽ rất lo lắng.
Tỷ tỷ muốn đi đâu?
- Ta đến U Linh Cốc tìm Quỷ Diệm.
Tỷ tỷ phải cẩn thận, đệ có nghe kể rằng: "U Linh Cốc có rất nhiều thú dữ!"
- Tỷ sẽ cẩn thận, cảm ơn đệ!
Dạ...vậy tỷ đi thong thả.
- Ừm!
...****************...
Xào xạc!
Sở Vĩ Vĩ nhẹ nhàng bước trên lá khô, những âm thanh xào xạc giữa nơi hoang vắng, thỉnh thoảng lại có tiếng vài tiếng kêu của thú rừng...cô cảm nhận được, có tiếng động từ xa vọng lại. Tiếng xào xạc đang tiến dần về phía cô càng lúc càng gần.
Đúng như Sở Vĩ Vĩ đang nghĩ, đó chính là tiếng bước chân người...âm thanh xào xạc chợt dừng lại. Rơi vào tầm mắt cô là một đôi chân to lớn, đi hài đen.
Chào Sở cô nương!
Sở Vĩ Vĩ ngước nhìn lên...trước mắt cô là một nam nhân có thân hình rất cao to, khuôn mặt nam tính, anh tuấn khôi ngô.
Nam nhân trước mặt cởi chiếc áo khoác ngoài ra và đưa đến cho cô "Sở cô nương khoác vào đi, đừng để bị cảm lạnh!"
Ta...Sở Vĩ Vĩ lắc đầu...
Ngài là ai?
Ta là Thực Thần!
Sở Vĩ Vĩ trầm tư không lên tiếng "Thực Thần...còn không phải là người 3000 năm trước đã cấu kết yêu ma, tấn công Thiên Đình...sao lại ở nơi này...Sách ở Chư Thiên Các ghi lại là đã biết diệt vong rồi cơ mà, sao lại..."
Sở cô nương đang nghĩ gì mà thất thần vậy?
À...ta đang nghĩ "một nơi hoang dã như thế này, sao lại xuất hiện một nam nhân anh tuấn như ngài!"
Thực Thần cười cợt "giờ không phải lại có thêm một đệ nhất mỹ nhân cũng xuất hiện rồi đó sao?"
Sở Vĩ Vĩ liếc nhìn Thực Thần "Sử sách ghi chép trong Chư Thiên Các mà lúc trước mình đã được đọc qua, viết về tên khốn kiếp Thực Thần này là một tên đại ác, tốn không ít giấy mực của Thái Bạch Kim Tinh. Lần này gặp hắn, xem ra vận xui của mình cũng không tệ nhỉ!"
Ha...
Ngài cười gì vậy?
Sở cô nương là đang sợ Thực Thần ta sẽ ra tay với cô sao? Cô yên tâm về điều đó thì hơn!
Sở Vĩ Vĩ chớp chớp mắt "ngài nói thế là ý gì?"
Ha...
Thực Thần ta tốt xấu gì thì cũng là một người đàn ông, tất nhiên sẽ biết thương hoa tiếc ngọc!
Sở Vĩ Vĩ bĩu môi "có quỷ mới tin ngài nói".
Được rồi, nhà ta gần đây! Trời cũng sắp tối rồi, Sở cô nương không chê thì có thể dừng chân đêm nay.
Sở Vĩ Vĩ không ý kiến gì, chỉ bước đi...
Cả quãng đường đi, Thực Thần vẫn thỉnh thoảng liếc nhìn Sở Vĩ Vĩ rồi mỉm cười.
Mà sao ngài biết tôi họ Sở?
Tất nhiên là ta biết rồi, lần trước ta đã cứu cô khỏi tay người phụ nữ hung dữ ở đáy vực Thiên Lãnh, sau đó ta còn bế cô trên tay suốt quãng đường trở về nhà của Quỷ Diệm đấy!
Sở Vĩ Vĩ nhíu mày "chả trách, vừa nãy khi nhìn thấy ngài ấy mình ngờ ngợ như đã từng gặp nhau ở đâu...hoá ra là từng cứu mình!"
- Cảm ơn ngài đã ra tay cứu giúp.
Không có gì...đừng bận tâm!
Mà ngài có quan hệ gì với Quỷ Diệm?
Ta là sư huynh của hắn!
Ồ...
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT