Tông Chủ vội vã rời đi..."chúng đệ tử nghe lệnh: phải bảo vệ các đệ tử đang
đốt đèn đá...không được để xảy ra bất kỳ sơ suất gì!"
- Dạ rõ thưa Tông Chủ!
…………
Tông Chủ nhìn người vác đao đứng hiên ngang giữa Thánh Điện, trong lòng thầm nghĩ hắn chính là Thiên Ma Hạ "Hầu Kỳ sao".
Ngài là Tông Chủ An Anh Thái?
Chính bổn tọa!
Tại hạ là Hạ Hầu Kỳ...
Bổn tọa có nghe qua!
Nhưng ngươi tấn công vào cửa lớn Thiềm Tông môn của ta là ý gì đây?
Tông Chủ "Hạ Hầu Kỳ đắc tội rồi!"
Tông Chủ mặt không chút biểu cảm!
Hạ Hầu Kỳ cười khẩy "quả nhiên không đánh là không được rồi!"
Hạ Hầu Kỳ lập tức phát lệnh tấn công...
Yêu ma mười phương đều phục tùng dưới chân Hạ Hầu Kỳ, điên cuồng tấn công vào Thánh Điện Thiềm Tông môn".
Tông Chủ lúc này rất lo lắng "nếu như việc đốt đèn đá bị quấy nhiễu thì
những đệ tử đang trong trận sẽ gặp nguy hiểm, tuyệt đối không thể để
điều đó xảy ra".
- Bằng mọi giá phải ngăn không cho bọn yêu ma đến gần nơi bố trận đốt đèn đá!
Nhưng rồi, cuối cùng cũng không ngăn nổi, vì yêu ma quá đông và quá mạnh.
…………
Phình...
Khụ...khụ...khụ...
"Sở nhi"
Ta không sao, chàng đừng quá lo lắng...
Tuy Sở Vĩ Vĩ nói là không sao, nhưng thực tế thì cô bị thương rất nặng, vì cô đã hứng chịu một chưởng toàn lực của Hạ Hầu Kỳ.
Khiếu Anh Thu lo lắng nhìn Bạch Túc Duật "Bạch sư điệt hãy cố gắng tập trung, nếu không thì sẽ làm tổn thương đến tất cả mọi người trong trận".
Bạch Túc Duật từ từ khép mắt lại "Sở nhi phải hết sức cẩn thận đó!"
Ầm...
Hạ Hầu Kỳ đã đánh bại Tông Chủ và phá trận...mọi người đều ngã tán loạn...bị thương khá nặng.
Tông Chủ vì bố trận cho mọi người ngồi vào đốt đèn đá mà đã tiêu hao toàn bộ chân khí và nội lực, nên giờ đã không thể là đối thủ của Hạ Hầu Kỳ.
Sư phụ...
Sư huynh...
Vi Yến lo lắng và nhanh chóng tiến hành trị thương cho Tông Chủ! Ông đã bị thương vô cùng nặng.
Bạch Túc Duật gượng dậy từ mặt đất "Sở nhi, nàng ấy đâu rồi?"
Nhìn lại đống đổ nát của trận đồ, Bạch Túc Duật cố gắng tìm kiếm...nhưng không thấy Sở Vĩ Vĩ đâu".
"Sư thúc, vừa nãy trong trận thì thúc ngồi gần Sở nhi nhất...thúc có thấy nàng ấy đâu không?"
Khiếu Anh Thu nhíu mày "ta không thấy, sau tiếng nổ thì ta cũng cố đưa mắt tìm cô ấy...nhưng ta không thấy cô ấy đâu cả!"
Bạch Túc Duật đau đớn nhìn về phía Sở Vĩ Vĩ ngồi trước đó "Sở nhi..."
- ---------------
Rầm...
Sở Vĩ Vĩ từ từ mở mắt ra "đây..đây là đâu chứ?"
Đồ tiện nhân!
Cô...Hồng Tụ! Sao cô...?
Ha ha...
Từ bao giờ mà Sở Vĩ Vĩ cô có nhiều câu hỏi vậy?
"Sở Vĩ Vĩ, một lần nữa thì cô lại rơi vào tay tôi...lần này sẽ không may mắn như lần trước đó đâu".
Hồng Tụ mở nắp lọ ra và đổ vào miệng Sở Vĩ Vĩ..."Tiện nhân, ngươi xuống địa ngục đi".
Khụ khụ khụ...
Hồng Tụ, cô vừa cho ta uống thứ gì?
Đồ tiện nhân, muốn biết thì xuống hỏi Viêm La Vương đấy! Giờ thì ngươi đi chết đi...
Hồng Tụ ném Sở Vĩ Vĩ xuống vực sâu "Sở Vĩ Vĩ lần này ngươi chết là chắc rồi!"
Ha ha ha ha...
Những gì Hồng Tụ ta không thể có được thì kẻ khác cũng đừng hòng, ta đã không có được Bạch Túc Duật thì Sở Vĩ Vĩ cô cũng đừng hòng...
- ---------------
Thiềm Tông môn trong thoáng chốc đã rơi vào tay Hạ Hầu Kỳ.
Mục đích chính của Hạ Hầu Kỳ là ngăn chặn việc Thiềm Tông môn đốt đèn đá,
Hạ Hầu Kỳ chỉ một lòng muốn biến tất cả mọi nơi thành ma đạo. Những nơi
tru tiên cao quý như Linh Sơn hay Côn Luân đều nên biến thành ma đạo thì mới vừa lòng Hạ Hầu Kỳ.
Mọi người trong Thánh Cung đều rút về
trong núi, nơi có cơ quan bí mật...để trị thương. Hiện tại Tông Chủ An
Anh Thái đã bị thương nặng đến mức khó có thể cứu chữa.
Bạch Túc
Duật rất muốn rời đi để tìm Sở Vĩ Vĩ, nhưng Tông Chủ đang trong giai
đoạn nguy kịch nên Bạch Túc Duật không thể rời đi lúc này được.
"Sở nhi, nàng đang ở đâu?"
Sư điệt...
- Khiếu sư thúc có việc gì?
Khiếu Anh Thu thở dài "nếu sư điệt đã lo lắng cho Sở Vĩ Vĩ đến như vậy thì tại sao lại không đi tìm cô ấy?"
Bạch Túc Duật nhìn về phía Tông Chủ đang nằm thoi thóp "Sư phụ đang trong cơn nguy kịch, Túc Duật làm sao có thể rời đi!"
Vi Yến đặt bàn tay lên vai Bạch Túc Duật "Sư đệ cứ đi tìm cô ấy đi, ta sẽ
chăm sóc cho sư phụ. Hơn nữa thì ở đây vẫn còn các huynh đệ và chúng đệ
tử của Thiềm Tông môn".
Tống Hạo Nhiên trước giờ rất ít khi xen
vào chuyện của người khác, nhưng lần này cũng lên tiếng..."tam sư huynh
cứ đi tìm cô ấy đi, đệ nghĩ có lẽ cô ấy đã xảy ra chuyện".
Bạch Túc Duật nghe mọi người đã nói như thế thì mới yên lòng.
Vậy sư phụ...Túc Duật giao lại Vi sư huynh và mọi người chăm sóc. Đa tạ mọi người đều đã thấu hiểu cho nỗi lòng của Túc Duật.
Vi Yến phất tay "Sư đệ cứ đi đi...nhớ bảo trọng".
Túc Duật sẽ cố gắng trở về sớm nhất có thể!
Được...
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT