1. Về cung hoàng đạo
Đêm Thất tịch đó, trên đường rất đông người, các quầy hàng bán hoa hồng, bán bóng bay, bán phụ kiện đôi nhiều vô kể. Chen chúc giữa biển người, tay Trần Tự được Quý Thuần Tiêu nắm chặt, cậu ngoảnh mặt hỏi xem Quý Thuần Tiêu có muốn mua gì không nhưng lại phát hiện hắn nhìn chằm chằm vào một sạp xem bói bày quả cầu pha lê. Vậy là cậu hỏi rất tâm lý: "Anh muốn đi xem một chút không?"
"Không!" Quý Thuần Tiêu lập tức từ chối, nhăn mày gạt đi một cách vô cùng đường hoàng: "Vợ à, đấy là mê tín dị đoan thôi, trước giờ anh đâu tin dăm ba thứ này." Hắn nói rồi định kéo Trần Tự đi như thể quầy bói toán này không hề tồn tại.
Trần Tự để mặc hắn cầm tay, cậu cong môi cười, lòng chợt nhớ về chuyện rất lâu trước đây.
Một đêm Thất tịch nào đó trong kiếp trước, hai người cũng gặp thầy bói như thế này ở ven đường, ông thầy nói rằng mình có thể xem bói bằng cung hoàng đạo.
Quý Thuần Tiêu nghe vậy bèn tỏ ra hờ hững, hừ lạnh một tiếng: "Ngây thơ, còn lâu anh mới có hứng thú." Vậy nhưng vài phút sau Trần Tự đã không thấy hắn đâu, ngoảnh đi ngoảnh lại mới phát hiện ra Quý Thuần Tiêu khuỵu gối bên sạp hàng của người ta, mặt nghiêm túc hỏi đường tình duyên của sao Bảo Bình và Xử Nữ.
Trần Tự ngơ ra, cậu là cung Xử Nữ còn Quý Thuần Tiêu là Bảo Bình, tên này ngoài miệng kêu không thèm mà lại lén lút qua đó xem bói là sao?
Thầy bói sau khi trầm ngâm một lát bèn nói với Quý Thuần Tiêu, hai chòm sao này không hợp nhau, đường tình gập ghềnh trắc trở. Ông mới nói hai câu, còn chưa dứt lời thì Quý Thuần Tiêu đã bực dọc đứng phắt dậy, lạnh lùng trừng người ta, đập một xấp tiền lên bàn của thầy bói, thái độ vô cùng ghê gớm: "Mê tín dị đoan, bớt lòe người khác đi!"
Hắn bình tĩnh quay lại bên cạnh nắm chặt tay Trần Tự, trầm giọng nói thầm mà không hề hay biết cậu đã nghe hết tất cả: "Anh bảo không nên tin rồi mà, mấy người này toàn khua môi múa mép."
Không hợp gì cơ, hắn và Trần Tự xứng đôi nhất trần đời.
Từ đó về sau, mỗi lần gặp phải mấy quán bói toán này Quý Thuần Tiêu đều rảo bước vọt qua, bản thân không tin mà cũng không cho Trần Tự tin. Lần này hắn vẫn muốn kéo cậu đi nhưng Trần Tự không hề nhúc nhích mà lại bước gần đến quán bói toán bày quả cầu pha lê kia. Trần Tự ngồi xổm xuống, hai mắt cong cong nói nhẹ nhàng: "Có thể bói giúp tôi tình duyên của cung Bảo Bình và Xử Nữ không?"
Lời vừa thốt ra, Trần Tự có thể cảm nhận rõ ràng bàn tay đang nắm tay cậu siết chặt, cậu cong môi liếc mắt với thầy bói, quét trả thêm hai mươi tệ, thầy bói lập tức biết ý:
"Cung Bảo Bình với Xử Nữ là hợp nhất rồi, cực kì xứng đôi, thực là trời sinh một cặp, hai sao này mà ở bên nhau là tình cảm tốt lắm đấy!"
Trần Tự nghe xong liền quay đầu nhìn Quý Thuần Tiêu, cậu thấy mắt hắn lập tức sáng lên, người cũng sấn tới trước sạp hàng: "Thật không vậy?"
Thầy bói gãi đầu cười, "...Tất nhiên là thật."
Quý Thuần Tiêu hài lòng, thoạt trông đã biết rất vui vẻ, hắn thỏa mãn hào phóng quét mã trả thêm cho thầy bói, thuận miệng khen ngợi: "Ông bói chuẩn lắm."
Trần Tự không nhịn được mà cười hắn: "Không phải anh không tin trò này, kêu là mê tín dị đoan ư? Hôm nay làm sao thế?'
Quý Thuần Tiêu xoa nắn tay Trần Tự, "Mê tín dị đoan gì chứ, đến cuối cùng khoa học cũng là huyền học thôi, cái gì nên tin vẫn phải tin."
Hắn đánh mắt nhìn quanh, nhân lúc không ai chú ý liền cúi đầu hôn chụt lên khóe môi Trần Tự, "Kệ đi vợ, chúng mình trời sinh một cặp."
2, Tiểu Tự hiện tại và Tiểu Quý quá khứ.
Đêm Thất tịch đó, Trần Tự mơ một giấc mộng kì lạ, cậu trở lại bên cạnh Quý Thuần Tiêu kiếp trước.
Thời điểm ấy Quý Thuần Tiêu vẫn còn trẻ con xấu tính chó chê mèo ghét, chỉ vì Trần Tự bận việc không có thời gian ở bên mà hắn lại cáu kỉnh dằn dỗi. Cậu Quý xấu tính xấu nết ngồi im trên sô pha nhìn chăm chăm Trần Tự, mặt dài như cái bơm chờ cậu ngọt giọng dỗ mình như thường ngày.
Nhưng Trần Tự của hiện tại cũng không nuông chiều hắn, cậu không thèm nhìn sang, ngồi luôn xuống ghế bên cạnh nhắm mắt nghỉ ngơi. Quý Thuần Tiêu bị lờ đi nhíu mày sửng sốt, trong lòng lộn xộn đủ mọi suy nghĩ "Trần Tự không thích mình rồi", "Trần Tự không nhịn mình nữa rồi", "Trần Tự không yêu mình nữa rồi"... Hắn cảm thấy bối rối nhưng không biết làm sao, chỉ biết bực tức để tỏ thái độ.
"Trần Tự!" Hắn đứng trước mặt Trần Tự, lạnh lùng chất vấn như trẻ con: "Có phải em không thích anh nữa không?"
Trần Tự vẫn nhắm mắt, thong thả trả lời cậu ấm đang làm mình làm mẩy, "Thích."
Câu khẳng định chắc nịch khiến tảng đá trong lòng Quý Thuần Tiêu chợt nhẹ hẳn đi, hắn thở phào, bắt đầu kiếm cớ gây sự.
"Vậy mà cả tuần vừa rồi em không về nhà ăn cơm trưa, hôm nay em nhất định phải ở nhà với anh đấy."
Quý Thuần Tiêu nhấn mạnh ba chữ "nhất định phải", nói thêm: "Phải làm bánh kem cho anh nữa."
Trần Tự chớp chớp mắt, cậu ngẩng đầu nhìn Quý Thuần Tiêu, từ chối cho ý kiến chuyện làm bánh kem, chỉ hất cằm nói sang chuyện khác:
"Khát quá, lấy cho em cốc nước."
Cậu Quý sững người, cơn cáu giận vừa xong bị dập ngang:
"...À ờ."
Hắn sờ ấm trà trên bàn, rót một chén trà nhài âm ấm, nghĩ ngợi một lát rồi lại bưng tới tay Trần Tự. Trước kia Trần Tự không hề đòi hỏi hắn, cảm giác bị sai bảo này rất mới lạ đối với Quý Thuần Tiêu, tất nhiên với điều kiện người sai bảo hắn là Trần Tự. Nếu người khác sai hắn làm chuyện gì, cậu Quý sẽ chỉ thấy vô lý ngược đời, nhưng nếu như là Trần Tự, hắn sẽ như chó con thấy chủ ném cây gậy gỗ, vội vàng ngoắt đuôi nhặt gậy quay về, hơn nữa sẽ chạy vòng quanh Trần Tự lén xem cậu có hài lòng hay không.
Trần Tự nhấp môi thử trà nhài một chút, khóe môi hơi cong lên, "Không muốn uống trà, rót lại cho em nước lọc đi."
"...Ừ."
Quý Thuần Tiêu hoàn toàn quẳng chuyện bánh kem ra khỏi đầu, vươn tay định lấy chén trà trong tay Trần Tự. Trong lúc quay lại, hai người dựa vào nhau rất gần, Trần Tự có chút mỏi mệt lẫn lộn mơ thực, theo thói quen lại gần hôn một cái lên mặt Quý Thuần Tiêu, nhẹ giọng nói câu cảm ơn chồng.
Cái tay của Quý Thuần Tiêu chợt chệch sang một bên, trà nhài văng ra bàn.
Có thể trông thấy vành tai hắn nháy mắt đã đỏ lựng, Quý Thuần Tiêu há hốc mồm, dường như hắn muốn nói gì đó nhưng lại không thốt nên lời, chỉ biết gào thét trong lòng:
Trần Tự gọi mình là chồng đấy ư! Sao bỗng nhiên lại thế, chẳng lẽ mình nghe nhầm sao! Không, chắc chắn là vì vợ rất yêu mình, chắc chắn em đã thầm gọi mình tám trăm lần rồi, chỉ là lần này vô tình gọi thành tiếng mà thôi! Giống như từ lâu mình đã gọi em là vợ tám trăm lần trong nhật kí vậy đó!
Trong lòng Quý Thuần Tiêu như có chó con chạy ầm ầm, kệ, dù sao sướng là được.
Trần Tự nhắm mắt nghỉ ngơi nửa ngày không thấy động tĩnh gì bèn nghi ngờ mở mắt nhìn, vậy là cậu bắt gặp Quý Thuần Tiêu cầm chén nước vơi một nửa lon ton quanh mình.
Giờ phút này nhìn sang Trần Tự thì cậu Quý mới kịp ra khỏi thế giới của bản thân, bước chân khựng lại, ngôn từ rối loạn:
"À, em muốn uống cái chén, anh phải đi rửa nước trước đã."
Trần Tự bật cười thành tiếng, cảm thấy đêm Thất tịch này thật là thú vị.
_______
Tự dưng hôm nay vào thấy có ngoại truyện 7/7 này cũng cute nên đăng cho mọi người đọc chơi, vụ Tự kiếp này với Quý kiếp trước cũng chỉ có một đoạn, mơ mỗi hôm thất tịch thôi nên mọi người đừng quan trọng quá vì lệch đôi lệch thời nha, mục đích vui vẻ một chút thôi mà :'>> Đăng thọt mất một ngoại truyện Q&A em cũng cấn lắm nhưng phần Q&A hai đứa bày cơm tró sến quá khong chịu được nên thôi vậy :'>