Tàng Thư Các có hình dạng tòa tháp.

Được tạo thành từ 5 tầng lầu.

Xung quanh tầng hai của tháp luôn nghe thấy tiếng rên rỉ.

Không ai dám đến gần.

Bên trong luôn có một ánh mắt âm u.

Ánh trăng soi sáng đêm tối.

Đệ tử gác cổng mỗi lần đi qua đều sẽ che miệng chạy thật nhanh.

Tầng hai bị đạo trưởng dùng khóa sắt.

Ba lớp khóa từ trong ra ngoài.

Trong khe cửa thỉnh thoảng chảy ra một ít máu.

Đến khi máu dính vào chân.

Họ mới cúi đầu nhìn.

Đa số phản ứng đầu tiên là muốn bỏ chạy.

Không ai dám hỏi nhiều.

Bởi vì họ đều biết:

Có một số việc tốt nhất là không nên biết.

Biết quá nhiều đến cuối cùng đều chẳng có kết quả tốt.

Làm người tốt, ngược lại sẽ bị người cắn.

Bọn họ đều tình nguyện làm người xấu.

Bởi vì người tốt nếu không đau khổ thì cũng là khóc.

Trong tầng hai rốt cuộc có gì?

Đêm khuya.

Tối đến không thể nhìn thấy năm ngón tay.

Lạc Tuyết mặc đồ đen cẩn thận trốn bên ngoài Tàng Thư Các.

Màn đêm thật quyến rũ.

Khiến người ta rất say mê trong bóng tối.

Hai đệ tử các cửa bắt đầu ngủ gà ngủ gật.

Một trong hai người đệ tử ho khan, nói: "Sư đệ, tối qua em làm gì thế?"

Đệ tử gác cửa kế bên lắc đầu, nói: "Sư phụ gọi em lấy giúp một ít dược liệu, cả đêm em không ngủ....."

Bên cạnh Tàng Thư Các có bụi cỏ.

Trong rừng một mảnh đen kịt, không thể nhìn thấy gì.

Nhân lúc bóng tối.

Lạc Tuyết trước tiên nhặt một hòn đá nhỏ, ném vào một trong hai người.

Đây là để phân tán sự chú ý của họ.

Hòn đá nhỏ đập vào mặt đệ tử gác cửa.

Anh ta "ui da" một tiếng.

Mặt bị đau và nóng.

Cứ như là bị lửa đốt.

Trong lòng đang nghĩ ai lớn gan, dám ném đá vào mặt anh?

Ngoài sư huynh bên cạnh, thì còn ai?

Anh che mặt hỏi sư huynh: "Đang nửa đêm, anh ném đá vào em làm gì!"

Sư huynh bên cạnh thấy kì lạ, hỏi: "Anh ném lúc nào? Láo."

Anh ném làm gì chứ?

Sư đệ hôm nay ăn nhầm cái gì à?

Sư đệ càng nghĩ càng giận, ở đây ngoại trừ sư huynh thì còn có ai?

Anh tát sư huynh một cái nói: "Sư huynh đừng có cố chấp, em biết bình thường em rất hay ngủ gật, nhưng không phải người dễ bắt nạt!"

Sư huynh nghe xong liền tức giận, nói to hơn: "Muốn chết phải không!!"

Giậm chân.

Hai người bắt đầu đánh nhau.

Đột nhiên trong rừng cây rung lắc.

Lạc Tuyết giẫm phải một cục đá.

Cơ thể hơi lắc lư.

Cô hít sâu một hơi....

Tiếng vang hơi lớn, hai người dừng lại.

Sư huynh nói: "Hình như bên đó có thứ gì...."

Tay chỉ vào rừng.

Nghe thấy có gì đó, sư đệ cũng đờ tại chỗ.

Sư huynh "xuỵt" một tiếng với sư đệ.

Anh ra hiệu, hai người chuẩn bị tiến lên.

Từng bước một đi về trước, càng lúc càng gần.

Sư đệ kéo áo sư huynh nói: "Sư huynh, anh đi xem đi....."

Sư huynh gật đầu, nhẹ nhàng xốc bụi cỏ lên.

Lạc Tuyết nghĩ rằng chết chắc rồi.

Cô nhắm chặt mắt.

Không muốn nhìn.

Cô nghĩ thầm:

Họ sẽ làm gì mình?

Lúc này.

Một bàn tay bịt miệng cô lại.

Cô "a" một tiếng.

Kìm lại tiếng hét.

Ngẩng đầu nhìn, thì ra là Giản Bạch.

Chị ấy mặc bộ đồ trắng.

Ánh trăng nhàn nhạt chiếu lên khuôn mặt nghiêng của chị.

Có vài phần lạnh, một chút mềm mại.

Xinh đẹp đến mức không chân thực.

Cứ như là bọt biển, chỉ cần chạm nhẹ sẽ vỡ tan.

Bọt biển xinh đẹp, vừa chạm liền vỡ.

Xinh đẹp giống như Giản Bạch vậy.

Trong lòng Lạc Tuyết có một cảm giác không tên.

Mặt hơi đỏ.

Cô làm sao thế?

Mỗi lần nhìn thấy Giản Bạch, đều có một cảm giác khó tả.

Không hiểu được, cũng không nói được.

Rốt cuộc là cảm giác gì?

Ánh mắt Giản Bạch có chút lạnh.

Giống như muốn giết chết cô.

Lạc Tuyết lùi về sau một chút.

Biển hiện rằng cô đang sợ.

Cô nghĩ: chị Giản Bạch, chị đừng có dọa em vậy chứ?

Giản Bạch: "Lạc Tuyết, tại sao là em? Đi theo tôi....."

Lạc Tuyết nhẹ giọng nói: "A, chị bịt miệng của em chặt vậy làm gì....."

Giản Bạch nhìn cô.

Thật là không biết nói gì với cô.

Sao có người ngu ngốc vậy!

Bịt miệng của cô, tất nhiên là vì không muốn cô bại lộ hành tung!

Nếu như bị phát hiện, hai người dám sẽ bị đuổi khỏi sư môn.

Chị lạnh nhạt nói với cô ba từ: "Đi theo tôi."

Gió thổi lay động bụi cỏ.

Hai người vừa nhìn vào, trong rừng chạy ra một con chuột lớn.

Con chuột thấy người tất nhiên là sợ.

Nhanh chóng chạy qua chân họ để trốn.

Sư đệ sợ hết hồn.

Suýt nữa ngã xuống đất.

Sư huynh vội vàng đỡ sư đệ, nói: "Không sao chứ....."

Sư đệ lắc đầu: "Không...."

Trán toát mồ hôi lạnh....

Anh tự hỏi, đã hơn nửa đêm có cần đáng sợ thế không.

Còn có thể vui vẻ gác đêm à!

Không thể!

Cả hai tập trung tinh thần đứng thẳng tắp.

Chỉ lo xảy ra chuyện.

Nếu thật có chuyện, sư phụ sẽ trách tội xuống.

Hai người không đủ sức gánh trách nhiệm.

Ai cũng hiểu.

Tu Tiên miếu không phải dễ vào.

Nếu như bị trục xuất khỏi sư môn, thì cả đời đừng mong có cơ hội tu tiên.

Họ vẫn còn muốn tu tiên, không muốn làm người bình thường.

Sư đệ nhớ tới, cuộc sống của anh chưa từng thành công.

Lúc nhỏ không chịu học tập, lớn lên bị gia đình chán ghét.

Ghét anh vô dụng, để ở nhà cũng lãng phí đồ ăn.

Cha mẹ nhịn đau, đưa anh tới Tu Tiên miếu để tu tiên.

Họ hi vọng con trai của mình có thể trở thành thần tiên.

Đến lúc đó, có thể phù hộ họ.

Vất vả lắm mới vào được Tu Tiên miếu, nên anh nhất định phải thành tiên.

Tiên có hình dáng thế nào?

Nhất định sẽ là tiên phong đạo cốt.

Nghĩ đến chuyện tốt đẹp, sư đệ nhìn ánh trăng.

Mặt trăng tròn thật đẹp.

Giống như một tấm ngọc bích.

Anh lại nhớ nhà rồi.

Nhớ cha mẹ.

Bao lâu rồi anh chưa về nhà, anh đã không còn nhớ được hình dáng của cha mẹ.

Nước mắt âm thầm rơi khỏi khóe mắt.

Đến khi trôi vào trong miệng.

Anh mới thấy nó mặn.

Là một người đàn ông, tại sao lại khóc?

Không hề giống mình.

Sư huynh nhận ra anh khó chịu.

Ai mà không có cảm xúc.

Dù là người dịu dàng đến đâu, họ cũng có điểm yếu trong cảm xúc.

Bạn cũng thế.

Tôi cũng thế.

Không ai có thể tránh khỏi.

Người hiền lành đều "cười như hổ".

Sẽ không thể tưởng tượng được, người hiền lành khi tức giận sẽ thế nào.

Hiền lành không có nghĩa là không tức giận.

Khi tức giận sẽ rất khó ngăn cản.

Giống như thác lũ.

Giống như mưa đá.

Người đó sẽ vượt qua đường biên để bùng phát.

Sư huynh vỗ vai anh nói: "Sư đệ, vừa rồi anh không nên đánh em...."

Anh lau nước mắt nói: "Sư huynh, anh không sai, em đáng bị đánh."

Anh nói rồi, tự tát mình.

Một dấu tay đỏ au in hằn trên mặt.

Anh cuối cùng cũng tỉnh táo.

Một cái tát này dù đau nhưng đáng giá.

Mọi người luôn hoang mang.

Gió đêm khiến người ta run rẩy.

Có chút vắng vẻ lạnh lùng trong cơn gió ảm đạm.

Sau khi nói xong, chân anh run rẩy vài lần, chà xát tay.

Mãi đến khi cảm thấy một mùi hương trong không khí lọt vào mũi.

Anh ngẩng đầu, nói với sư huynh: "Đây là mùi thơm gì?"

Hai người ngửi được mùi thơm, có chút giật mình: "Là mùi canh cá. Kỳ lạ, tối thế này mà......"

"Thơm quá, ở đằng kia."

Cách Tàng Thư Các không xa có một mùi thơm truyền đến, cùng với đó là ánh sát nhạt phát ra từ một cái nồi.

Bụng hai người bắt đầu réo gọi.

Sư huynh sờ cái bụng, miệng có chút khô.

Anh nói với sư đệ: "Sư đệ, đem cái nồi đó đến đây....."

Sư đệ gật đầu, đi về hướng bụi cỏ.

Trong cái nồi nhỏ đang nấu một con cá.

Bên dưới nồi có chút củi lửa.

Con cá ngon đang nổi trong nồi soup.

Hương thơm bốc lên.

Anh nhìn thôi cũng mê rồi.

Chảy cả nước miếng.

Sư huynh nhìn thấy hết, liền ho khan nói: "Sư đệ, em đừng có đứng nhìn. Bị ngốc à, bao lâu rồi không ăn cá!"

Đâu chỉ mỗi mình anh.

Người tu tiên còn bị cấm ăn cả ngũ cốc nguyên hạt.

Chứ nói chi là thịt.

Đó là cấm kỵ của những điều cấm kỵ.

Họ không thể trở thành tiên nếu vi phạm.

Hai người nhìn con cá trong nồi, trong lòng ngứa ngáy.

Từ khi vào Tu Tiên miếu.

Họ sống chẳng khác gì hòa thượng.

Cả ngày ăn chay, ăn chay.

Ăn đến sắp phát điên rồi.

Cải trắng, màn thầu.

Một ngày ba bữa.

Thật không phải là cuộc sống của con người.

Họ đã hồ đồ bao lâu rồi, họ cũng chẳng biết nữa.

Hai người nhìn nồi canh cá.

Cảm giác không thể ăn, đúng là dằn vặt người.

Sư huynh đứng trước cửa Tàng Thư Các có chút không nhịn được.

Anh hét lớn: "Sư đệ, em đứng đờ ra làm gì! Mau đem lại đây!"

Sư đệ thẳng thắng đem nguyên nồi canh qua.

Ai có thể cưỡng lại cám dỗ của đồ ăn ngon chứ.

Đáp án:

Không có ai!!

Anh đem cái nồi lại đặt dưới đất.

Sư huynh không thể chờ thêm, bắt đầu ăn.

Không cần dùng đũa, trực tiếp dùng tay bốc ăn.

"Sư huynh, anh cứ như quỷ đói đầu thai ấy......"

"Nói anh, nhìn lại em xem."

"Không ăn thì đưa đây."

"Muốn chết......"

Hai người ăn như hùm như sói.

Chưa tới nửa giờ.

Canh cá đã bị họ ăn sạch.

Ở đằng xa, Lạc Tuyết đang cười.

Vừa rồi chút nữa cô bị lộ, may mà Giản Bạch giúp cô một tay.

Ý tưởng nấu canh cá là của Lạc Tuyết, để đánh lạc hướng đệ tử canh cửa.

Canh cá cô đã chuẩn bị từ trước.

Tất nhiên bên trong có một chút thuốc.

Cô cho thuốc xổ vào canh.

Lạc Tuyết vừa cười vừa nghĩ:

Tôi sẽ cho hai người ăn đủ, để cả đời này không còn dám uống canh cá nữa!

Giản Bạch hỏi Lạc Tuyết: "Em hơn nửa đêm lẻn vào Tàng Thư Các làm gì?"

Lạc Tuyết: "Em có kế hoạch của mình, nếu chị không muốn giúp em, thì cứ rời đi...."

Giản Bạch: "Tôi có thể giúp em, nhớ rõ em nợ tôi một ân tình."

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play