Số tiền giao trái cây trong một tháng, Vương Nhị bắt đầu không hài lòng.

Con người luôn không hài lòng khi họ đã đạt được mục tiêu ban đầu, họ muốn nhiều hơn nữa.

Lòng tham là một thứ kinh khủng, nó sẽ ăn mòn ý định ban đầu của bạn từng chút một.

Ít ai nhớ tới mục tiêu ban đầu của mình, bởi vì sức người không thể đánh giá được.

Người giàu luôn coi thường người nghèo, Vương Nhị luôn bị người ta cười nhạo, không những không tìm được vợ, mà còn không có công việc nghiêm túc.

Người ở tầng lớp trên của xã hội, sẽ tiêu phí không có mục đích.

Những người thuộc tầng lớp thấp của xã hội chỉ có thể dùng hai tay của họ, cực khổ kiếm tiền.

Có rất nhiều người đang bế con cháu của họ, liền nói với nó rằng: "Nhìn xem, nếu con không học hành chăm chỉ, sau này con sẽ giống như họ."

Vương Nhị vẫn còn liên lạc với một số anh em làm chung nhà máy điện tử lúc trước.

Biết được rằng, những anh em đó đều đi học thêm công nghệ kỹ thuật cao, một ngày có thể kiếm được hàng trăm đô.

Vương Nhị tự hỏi, khi nào thì hắn mới có thể kiếm nhiều tiền như vậy.

Các anh em gợi ý cho hắn là có thể lên internet để bán hàng online.

Vương Nhị cho rằng đây cũng là một cách kiếm tiền, nhưng bán cái gì đây? Hắn quyết định bán trái cây.

Hắn bắt đầu nói ý tưởng này với chủ chợ trái cây, ông chủ cũng đồng ý.

Vương Nhị bắt đầu bán trái cây trên Taobao.

Sau khi kiếm được tiền lời, ông chủ đã chia cho hắn một ít. Vương Nhị mua cho bản thân một cái điện thoại di động.

Điện thoại cũng là loại di động thông minh mấy trăm tệ, chỉ có thể dùng internet nhắn tin và gọi mà thôi.

Đương nhiên, thông qua internet hắn bắt đầu sử dụng Weibo.

Vương Nhị nhờ em gái ở cửa hàng bên cạnh tải Weibo giúp hắn.

Khi có Weibo, sau khi giao hàng xong, mỗi buổi chiều hắn liền ngồi xổm trước cửa tiệm để nghịch điện thoại.

Vương Nhị thiết lập là thành phố Triều Dương trên Weibo, tìm được rất nhiều người.

Thật trùng hợp, hắn tìm thấy thông tin của Diệp Lan trên Weibo.

Diệp Lan đăng toàn bộ hình ảnh và thông tin cá nhân lên Weibo.

Thậm chí ngay cả những điều nhỏ nhặt hàng ngày, cô ấy cũng đều chia sẽ trên Weibo.

Vương Nhị bắt đầu hứng thú với Diệp Lan, hắn lần theo định vị tìm đến Diệp Lan.

Rất nhanh hắn đã tìm được nhà cô ấy, Vương Nhị thuê nhà ở tòa nhà đối diện với nhà Diệp Lan.

Khi làm thủ tục đăng ký, Vương Nhị cố ý viết sai chứng minh thư.

Hắn che mặt cả ngày không để ai nhìn thấy mặt hắn, dù có số chứng minh thư cũng không tra được, vì hắn đã đăng ký bằng thông tin giả.

Theo dõi Diệp Lan mấy ngày, hắn phát hiện Diệp Lan thường hẹn hò với một người.

Hắn cảm thấy Diệp Lan là người phụ nữ có tính lẳng lơ, đã có chồng mà vẫn đi hẹn hò với người khác.

Vương Nhị ghét nhất loại phụ nữ như vậy, lý do khiến hắn đầu độc mẹ kế vì hắn cảm thấy mẹ kế là con giáp thứ 13, kẻ đã phá hủy gia đình của hắn.

Chiều ngày 30 tháng 1 năm 2010, Vương Nhị lái xe Van một đường theo dõi Diệp Lan, đến khi nhìn thấy cô ấy rời khỏi người đàn ông kia.

Lúc này, Vương Nhị nổi lên sát ý.

Hắn cảm thấy phụ nữ như vậy thật đáng chết.

Diệp Lan sau khi về đến nhà, Vương Nhị liền từ ban công trèo vào cửa sổ, bắt đầu hành vi phạm tội.

Khi hắn mở cửa số, vô ý làm gãy móng tay khi cố vặn tay cầm.

Diệp Lan đang nghịch máy tính, cô không hề chú ý có một người đang bò vào từ cửa sổ.

Vương Nhị tiến vào phòng khách, Diệp Lan bắt đầu sợ hãi hét lên: "Anh là ai!!"

Vương Nhị nói: "Tôi tới để giết cô."

Diệp Lan nhặt con dao gọt trái cây trên bàn chỉa vào hắn nói: "Đừng, đừng qua đây!"

Vương Nhị đẩy Diệp Lan xuống đất, giựt lấy dao gọt trái cây.

Khi hắn nhìn thấy trên người Diệp Lan toàn vết thương, chắc chắn là bị chồng đánh.

Trong lòng còn nghĩ: tại sao không đánh chết ả đi.

Diệp Lan muốn đánh trả, nhưng sức của một người phụ nữ làm sao mạnh hơn một người đàn ông.

Cô càng vùng vẫy, Vương Nhị càng thấy Diệp Lan hèn hạ.

Vung dao gọt trái cây trên tay đâm lung tung lên người cô ấy 8 nhát dao.

Trong lúc bối rối cô ấy bắt đầu nắm lấy tóc Vương Nhị, ánh mắt đầy sợ hãi.

Vương Nhị bạt tay tới tấp vào cô, tức giận nói: "Đồ khốn kiếp, đàn bà thúi, dám nắm đầu ông."

Tám vết thương trên người Diệp Lan bắt đầu chảy máu, cơ thể cô giống như một cái lỗ đang rỉ máu.

Máu tuôn ra, nhỏ giọt trên sàn nhà.

Trên sàn nhà nhuốm đầy máu của cô, cuối cùng cô mất đi khả năng phản kháng.

Sau khi mất khoảng 800CC máu, cô đã nằm nhoài trong vũng máu không đứng dậy nổi.

Cô muốn bò đi kiếm điện thoại ở gần đó để gọi, nhưng trên ngón tay bê bết máu.

Vương Nhị lúc này chỉ muốn giết cô ngay lập tức.

Cuối cùng, một dao đâm mạnh vào tim cô.

Sau khi giết Diệp Lan, Vương Nhị còn đá mạnh Diệp Lan một cái.

Khi trốn thoát khỏi hiện trường, Vương Nhị biết cảnh sát sẽ rất nhanh tìm đến, nên hắn liền lái xe Van đến một nơi hẻo lánh.

Dù đang trốn rất xa, hắn vẫn lo lắng bị cảnh sát tìm thấy.

Ở được vài ngày, Vương Nhị muốn về thăm nhà.

Hắn nghĩ đến sẽ đến mộ của mẹ, có phải cỏ dại đã mọc đầy rồi.

Sau khi trải qua một việc gì đó, con người luôn muốn trở lại cội nguồn để tìm kiếm lại lý tưởng ban đầu.

Khi Vương Nhị đến với thế giới này, không giống người khác có một tuổi thơ hạnh phúc, mà luôn sống dưới sự mắng diết đòn roi của mẹ kế.

Điều duy nhất hắn biết ơn là mẹ đã sinh ra hắn, để hắn có thể đến với thế giới này.

Ngày 6 tháng 2 năm 2010

Vương Nhị quyết định trốn khỏi thành phố, chuẩn bị lái xe đi.

Nhưng hắn không biết là sắp bị sa lưới.

Khi bị bắt vào xe cảnh sát, Vương Nhị nói: "Tôi biết các người sẽ bắt được tôi, chỉ là sớm hay muộn thôi."

Bây giờ, hắn chỉ có thể âm thầm nhìn lại cuộc sống của bản thân trong tường cao vách sắt.

Điều chờ đợi hắn là một phát súng.

Không có ai chết một cách vô ích, tội giết người thì phải trả giá.

Văn phòng tổ trọng án.

Dạ Phàm Linh ngồi trên ghế, đóng lại hồ sơ vụ án.

Hoàng Tử Vi đi vào văn phòng.

Gõ gõ bàn cô nói: "Dạ Phàm Linh, vụ này đã giải quyết xong, công của cô không nhỏ. Tối nay, tổ trọng án chúng ta ăn mừng đi."

Buổi tối, bốn người cùng nhau cụng ly.

"Chúc mừng chị em ta!" - Dạ Phàm Ly giơ ly rượu nói.

"Chị Phàm Linh, đừng có mừng vội. Chúng ta vẫn còn một vụ chưa giải quyết kìa." - Vu Tân Nhu vừa nói vừa cụng ly.

Hoàng Tử Vi gật đầu nói: "Vụ án của Khương Hoa Hoa, chúng ta vẫn phải tiếp tục điều tra."

Dạ Phàm Linh nói: "Tổ trưởng, nếu ai có thể phá án sớm nhất, thì đãi một chầu nha."

Vạn Hiểu Sương: "Tổ phó, cái này được!"

Trong vụ án của Khương Hoa Hoa, Dạ Phàm Linh đã phát hiện ra mối quan hệ gia đình của cô ấy.

Khi đến nhà mẹ chồng Khương Hoa Hoa, mẹ chồng ghét bỏ ra mặt, xem thường nói: "Cô muốn biết về nó à, tôi sớm biết con hồ ly tinh ấy trước sau cũng chết mà."

Hồ ly tinh, bà ấy ghét Khương Hoa Hoa đến mức nào?

Có thể nhận ra, quan hệ của Khương Hoa Hoa với mẹ chồng không tốt, bà nói như châm biếm.

Dạ Phàm Linh ghi chép rõ ràng, hỏi: "Lần cuối cùng bác nhìn thấy Khương Hoa Hoa là lúc nào, ở đâu?"

Bà suy nghĩ một lúc nói: "Thứ ba, tôi gọi nó với Tần Minh về ăn cơm."

Nhắc đến Khương Hoa Hoa, bà tức đến sôi máu.

Từ khi Khương Hoa Hoa kết hôn với Tần Minh, cả ngày không đi làm, Tần Minh thì quá bận, Khương Hoa Hoa không giúp chỉ toàn nghịch máy tính.

Khương Hoa Hoa còn hay quên, nhớ có một lần bà tới chơi nhà Khương Hoa Hoa.

Bà đem quần áo đi giặt, ngửi được trên quần áo của cô ấy có mùi nước hoa Cổ Long.

Tần Minh không dùng nước hoa.

Mẹ chồng thầm nghĩ, Khương Hoa Hoa dám đi hẹn hò với đàn ông bên ngoài sao?

Ấn tượng bắt đầu xấu đi, mẹ chồng luôn làm khó dễ Khương Hoa Hoa.

Hoàng Tử Vi đến quán bar Ánh Sao Sáng của Tần Minh tiến hành điều tra.

Ban ngày quán bar đóng cửa, khi Hoàng Tử Vi vào cửa đã bị ai đó chặn lại.

Vừa thấy thẻ cảnh sát, người nọ liền biết để Hoàng Tử Vi đi vào.

Hoàng Tử Vi hỏi về ông chủ Tần Minh của bọn họ, tất cả đều nói rằng Tần Minh là một ông chủ tốt đối xử rất tử tế với nhân viên.

Thế là, Hoàng Tử Vi hỏi ai có thể làm chứng ngày hôm đó, Tần Minh ở quán bar đến sáng mới ra về.

Một cô gái trẻ chừng 20 tuổi đứng lên nói: "Hôm đó ông chủ Tần Minh ở mãi trong quán, không nhìn thấy anh ấy đi ra ngoài."

Hoàng Tử Vi: "Không ra ngoài, ở mãi trong quán sao?"

Cô nghĩ một lúc nói: "Hình như anh ấy có bảo phải đi vệ sinh, nhưng rất nhanh chỉ tầm 5 phút thôi."

Hoàng Tử Vi nói: "Cám ơn mọi người đã cung cấp thông tin."

Đi ra khỏi quán bar, Hoàng Tử Vi vẫn thấy là lạ, nàng luôn cảm giác có cái gì đó không đúng.

Trong lòng mang theo nghi vấn, Hoàng Tử Vi trở về tổ trọng án.

Vừa về đến đã gặp Dạ Phàm Linh, trên mặt Dạ Phàm Linh còn có ý cười.

Hoàng Tử Vi hỏi: "Bên chị có phát hiện gì không, phía tôi chẳng có gì. Các nhân viên đều nói anh ta không hề ra ngoài."

Dạ Phàm Linh cầm lấy sổ ghi chép của Hoàng Tử Vi nói: "Nhưng theo tôi lại thấy anh ta rất khả nghi."

Hoàng Tử Vi không hiểu: "Tại sao lại nghĩ vậy, có chứng cứ gì?"

Dạ Phàm Linh cười cười nói: "Tổ trưởng, cô sẽ mời cơm chứ?"

Từ trong ghi chép phân tích, mẹ chồng Khương Hoa Hoa rất không thích cô ấy, hơn nữa có lần đi tới nhà cô lại phát hiện ra mùi nước hoa Cổ Long.

Mà Khương Hoa Hoa là người dễ quên, một khi đã quên thì cũng chả nhớ việc mà cô đã từng làm.

Nhiều lần như vậy, khiến người ta không khỏi nghi ngờ.

Ngay cả mẹ chồng cũng có cảm giác Khương Hoa Hoa quá phận, lẽ nào Tần Minh lại không nhận ra?

Không nói tới vấn đề này, Tần Minh ban đêm đi làm ban ngày ở nhà ngủ.

Thời gian anh ta ở gần Khương Hoa Hoa là nhiều nhất, lẽ nào anh ta không phát hiện vợ mình quá phận sao?

Nói trắng ra, Tần Minh là đang khoan dung cho Khương Hoa Hoa, hi vọng cô có thể quay đầu.

Có thể Khương Hoa Hoa chấp mê bất ngộ, Tần Minh là một người đàn ông, làm sao chấp nhận việc bị vợ cho cắm sừng?

Trong ngày xảy ra án mạng Tần Minh vẫn đang làm việc tại quán bar, mặc dù không có thời gian gây án, nhưng anh ta có thể thuê người giết.

Sức chịu đựng của một người có giới hạn, đến khi đã lên đỉnh điểm sẽ không nhịn được nữa.

Chỉ có một cách để trút giận chính là trả thù.Năm phút đi vệ sinh, hoàn toàn có thể gọi điện chỉ đạo cho người khác ra tay.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play