Hai người đi vào một hiệu thuốc, Dạ Phàm Linh đi tới quầy nói với ông chủ: "Xin chào, tôi muốn mua một ít thuốc cảm."

Ánh mắt Doãn Tư San lộ ra một tia làm người ta khó hiểu.

Dạ Phàm Linh không để ý, ông chủ lấy ra vài loại thuốc cảm, nói: "Chỉ có những loại này, cô chọn đi."

Ông chủ giới thiệu vài loại thuốc cho Dạ Phàm Linh, Dạ Phàm Linh nói: "Lấy loại tốt nhất."

Sau khi thanh toán, cầm trong tay một hộp thuốc cảm.

Đi ra khỏi hiệu thuốc, bầu trời vẫn mưa.

Trong không khí có mùi đất rất nặng.

Cầm dù, Dạ Phàm Linh muốn quay về, Doãn Tư San nắm tay nàng.

Doãn Tư San: "Phàm Linh, sao cậu lạnh lùng với mình vậy? Mình còn không bằng Hoàng tổ trưởng của cậu sao?"

Dạ Phàm Linh lắc đầu: "Cậu nói bậy gì vậy. Tư San, cậu là bạn của mình, tổ trưởng Hoàng cũng vậy."

Trong lòng Doãn Tư San có chút cay đắng: thật sự chỉ là bạn thôi sao?

Doãn Tư San nói: "Phàm Linh, chúng ta tìm chỗ nói chuyện chút đi."

Dạ Phàm Linh gật đầu: "Được."

Còn nhớ những ngày học cấp 3, Doãn Tư San và Dạ Phàm Linh thân đến mức như hình với bóng.

Dạ Phàm Linh chỉ xem Doãn Tư San là bạn, nhưng Doãn Tư San thì không nghĩ vậy.

Những ngày tháng cấp 3, Doãn Tư San nhớ Dạ Phàm Linh luôn cùng cô đi học, về nhà.

Họ rất thân, nhà Dạ Phàm Linh đối diện nhà Doãn Tư San.

Mỗi ngày Doãn Tư San sẽ đặt báo thức, rời giường, vệ sinh, chuẩn bị mọi thứ. Sau đó sẽ chạy sang nhà Dạ Phàm Linh gõ cửa.

Dạ Phàm Linh khi đó đã sống tự lập.

Mỗi lần nhìn thấy Dạ Phàm Linh, cô thấy nàng độc lập mạnh mẽ đến mức khiến người ta đau lòng.

Cô thật sự muốn nói: "Phàm Linh, cậu đừng buồn. Cậu vẫn còn có mình, chúng ta thật sự chỉ là bạn thôi sao?"

Doãn Tư San đã quen cùng Dạ Phàm Linh đi học, quen cái cảm giác ở bên cạnh Dạ Phàm Linh.

Thói quen là một thứ rất đáng sợ.

Nửa đầu học kỳ của trung học, Doãn Tư San đăng ký một lớp nghệ thuật.

Điểm đầu vào trường nghệ thuật năm đó rất thấp, Doãn Tư San nằm trong top 8, thi đậu vào trường.

Doãn Tư San học tập rất chăm chỉ, mỗi khi sáng tác một bức tranh sơn dầu cô sẽ nhớ tới một người, Dạ Phàm Linh.

Kết quả học tập xuất sắc, cha mẹ cô cho đi du học.

Du học trở về, tranh của cô đã được rất nhiều khen ngợi.

Doãn Tư San thỉnh thoảng mới vẽ tranh, đầu tư mở một quán bar.

Khi trời mưa, cô sẽ ở nhà lặng lẽ vẽ một bức tranh.

Cô học vẽ không phải để thi vào đại học, mà vì muốn vẽ chân dung của Dạ Phàm Linh.

Bao nhiêu ngày, trong đầu, trong tay, chỉ muốn vẽ ra hình dáng của Dạ Phàm Linh.

Có lòng tưởng tượng vô số hình dáng của người ta, nhưng lại không có dũng cảm để nói lên một câu yêu người ta.

Doãn Tư San viết trong nhật ký:

Không dám nói với cậu, chỉ âm thầm thích cậu.

Mình hái những bông hồng ở khuôn viên trường, đặt chúng ở bàn học của cậu.

Mỗi ngày đi qua những con đường cậu thích, mình đều nhớ những ngày cùng cậu đi qua đây.

Mỗi năm vào ngày quốc tế thiếu nhi, mình nhớ 1/6 là sinh nhật cậu.

Nhìn những đứa nhỏ vui vẻ đùa giỡn trên đường, vào ngày sinh nhật của cậu.

Muốn nói với cậu sinh nhật vui vẻ.

Không nói cho cậu biết, vì mình sợ bị cậu từ chối.

Mình không thích cô đơn, nhưng lại sợ đối mặt với thất vọng.

Qua nhiều năm như vậy, mỗi ngày vào quốc tế thiếu nhi, đều gửi cho cậu một email.

Tại sao mình lại yêu cậu, mình cũng đang tự hỏi chính mình.

Quán cafe Phồn Tinh.

Dạ Phàm Linh cầm ly cafe, ánh mắt nhìn ra ngoài cửa sổ.

Doãn Tư San cắt ngang dòng suy nghĩ của nàng, nói: "Phàm Linh, cậu đang nghĩ cái gì, mình cảm thấy quan hệ của chúng ta không còn như trước."

Dạ Phàm Linh lắc đầu: "Tư San, cậu nghĩ nhiều rồi, chúng ta vẫn như trước thôi."

Doãn Tư San bất lực nói: "Hy vọng là vậy, mình đi vệ sinh."

Dạ Phàm Linh uống xong cafe, chỉ thấy đầu càng lúc càng nặng.

Sau đó nàng ngất xỉu, gục xuống bàn.

Chiều ngày hôm sau, Dạ Phàm Linh tỉnh dậy thấy đang nằm trên giường ở khách sạn.

Hoàng Tư Vi ngồi bên cạnh nàng, Hoàng Tử Vi nói: "Cô tỉnh rồi, sao lại ngất xỉu trong quán cafe vậy?"

Dạ Phàm Linh: "Tôi đi uống cafe với Tư San, nhưng uống vào thì ngất, cậu ấy đâu?"

Hoàng Tử Vi lắc đầu: "Khi chúng tôi tới, không thấy cô ấy."

Doãn Tư San ở đâu? Tổ trọng án gọi cho cô, nhưng không được.

Dạ Phàm linh thấy đầu rất đau, trong đầu lóe lên một vài ký ức, nhưng rất rời rạc.

Nàng cố gắng nhớ lại, nhưng không thể.

Nhất định đã quên mất cái gì đó, nhưng là gì?

Võ Tân Nhu nói: "Chị Phàm Linh, bác sĩ nói chị bị người ta hạ cổ....."

Chiều ngày hôm qua, Hoàng Tử Vi thấy Dạ Phàm Linh quá lâu vẫn chưa về, trong lòng có chút lo lắng.

Nàng gọi Võ Tân Nhu với Vạn Hiểu Sương cùng đi tìm Dạ Phàm Linh.

Ba người tìm khắp nơi ở Phong Đô cũng không thấy Dạ Phàm Linh, lúc này có một số điện thoại lạ gọi đến, nói với Hoàng Tử Vi: "Mấy người hãy đến quán cafe XXX, nếu không muốn cô ta gặp chuyện, chứ tôi cũng chẳng biết sẽ có gì xảy ra đâu."

Người đó nói xong thì cúp điện thoại, Hoàng Tử Vi chỉ còn nghe thấy tiếng "tu tu tu......"

Họ khi bước vào quán cafe, liền nhìn thấy Dạ Phàm Linh gục trên bàn.

Hoàng Tử Vi đi tới bế Dạ Phàm Linh: "Mau đưa cô ấy vào bệnh viện."

Dạ Phàm Linh được đưa đến bệnh viện, bác sĩ chuẩn đoán bị hôn mê nhẹ, nhưng bên trong cơ thể có một thứ giống cổ trùng.

Cổ trùng? Cô ấy bị hạ cổ trùng lúc nào?

Hoàng Tử Vi có chút không hiểu, hỏi bác sĩ: "Có cách nào loại bỏ cổ trùng không?"

Bác sĩ lắc đầu: "Với công nghệ hiện đại thì không, nhưng có một cách...."

Hoàng Tử Vi hỏi: "Cách gì?"

Bác sĩ: "Chỉ có người hạ cổ mới có cách giải. Ở trong thành phố có một vu bà bà, chắc sẽ biết cách."

Vu bà bà là người Phong Đô, chuyên trị những bệnh nan y, cản thi.

Bà được rất nhiều người biết đến.

Người ta nói Vu bà bà biết chút Vu thuật, được tổ tiên truyền lại, nhưng bà chưa bao giờ hại người. Bà luôn giúp đỡ những người cần giúp.

Bà luôn suy nghĩ: hại người sẽ bị trời phạt, nên dù biết Vu thuật cũng sẽ không hại người.

Tổ tiên có di ngôn: người học Vu thuật, không nên hại người, phải tạo phúc cho người.

Vu bà bà luôn làm theo lời nói của tổ tiên, những năm gần đây giúp rất nhiều người bị bệnh lạ trong thành phố.

Bà hay nói một câu thế này: "Bệnh lạ thì tìm Vu bà bà, tam bảo chắc chắn khỏi."

Tam bảo: đảm bảo không chết, đảm bảo không đau, đảm bảo trị hết.

Vu bà bà còn có khả năng đọc được quá khứ xem trước tương lai.

Thế nhưng đây là cấm thuật, Vu bà bà chưa bao giờ dùng.

Biết quá nhiều, đối với một người cũng chẳng phải việc tốt lành gì.

Bởi vì không thể nói ra, khi nói ra thì cũng là lúc kết thúc cuộc đời.

Lưu ý: khi sử dụng cấm thuật này, chỉ một mình người thi pháp được biết. Nếu để người khác biết, người thi pháp sẽ phải chết.

Tổ trọng án bán tín tán nghi về Vu bà bà, họ đưa Dạ Phàm Linh về khách sạn.

Dạ Phàm Linh cứ hôn mê, Hoàng Tử Vi rất lo lắng.

Nàng ngồi bên cạnh nắm tay cô: "Đều là tôi không tốt, không nên để em ra ngoài."

Võ Tân Nhu đi vào nói: "Tổ trưởng Hoàng, chị nghỉ ngơi đi, chị cũng đang bệnh mà."

Hoàng Tử Vi lắc đầu: "Tôi không sao."

Dạ Phàm Linh hôn mê nên không thể nghe họ nói chuyện, nhưng trong đầu luôn có một giọng nói đang gọi nàng: nhất định phải tỉnh lại, không thể ngủ mãi thế này.

Khi nàng tỉnh lại, ngoài bị đau đầu, thì trên cổ tay có một đường chỉ màu đen.

Bên trong hình như có thứ gì đó đang cử động, Dạ Phàm Linh nhịn đau nói: "Vậy đây là cổ trùng à?"

Hoàng Tử Vi đè tay cô nói: "Đừng chạm vào, chúng ta nhất định sẽ có cách. Chiều nay, thử đi tìm Vu bà bà xem sao."

Vạn Hiểu Sương gật đầu: "Đúng, hiện tại y học hiện đại vẫn không lý giải được cổ trùng. Chúng ta chỉ có thể đi tìm Vu bà bà thôi."

Dạ Phàm Linh miễn cưỡng cười: "Nhìn dáng vẻ lo lắng của mọi người xem, tôi không sao. Một con cổ trùng chắc gì đã chết."

Võ Tân Nhu: "Chị Phàm Linh, chị đừng xem thường nó, nó có thể giết chết chị đó! Bậy bậy bậy, cái miệng quạ này."

Tổ trọn án hỏi thăm khắp thành phố, cuối cùng biết được địa chỉ của Vu bà bà.

Vu bà bà ở trong con hẻm, số 1254.

Bốn người đi tới nhà Vu bà bà, nhìn thấy một đội cản thi đi qua con hẻm nhỏ.

Một nhóm người mặc đồ tang màu trắng, trong miệng lẩm nhẩm thần chú đi phía trước thi thể.

Trên trán thi thể có dán một lá bùa.

Người phía sau niệm chú, thi thể thì nhảy ở giữa, người phía trước tung giấy tiền vàng bạc.

Vu bà bà đi phía trước, vừa tung vàng mã, vừa đọc một mớ thần chú.

Thi thể nhảy tưng tưng theo Vu bà bà, biến mất trong hẻm nhỏ.

Họ vừa tận mắt nhìn thấy có chút giật mình, cứ như cảnh vừa nãy chỉ là mơ.

Lúc này, bên tai họ vang lên một giọng nói: "Đừng nhìn, nhìn nữa sẽ trúng tà đó. Bà của em đang siêu độ cho người chết."

Một đứa bé khoảng chừng 10 tuổi xuất hiện, tóc thắt hai bím, kéo tay Võ Tân Nhu.

Võ Tân Nhu quay đầu hỏi cô bé: "Em gái, bà của em là Vu bà bà?"

Cô bé gật đầu: "Phải a. Mấy chị tìm bà của em à? Chắc đến tối bà mới về."

Võ Tân Nhu: "Vậy tụi chị ở đây chờ bà em về, em có thể cho tụi chị vào ngồi chờ không?"

Cô bé cười: "Tất nhiên được, cũng rất lâu rồi không có nhiều người đến."

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play