Ông chủ không nói gì nữa, ra ngoài đóng cửa lại.

Trong lòng bất lực, dân chúng bây giờ đã bớt quỳ trước tòa nhà chính phủ để xin cán bộ chính quyền cứu gia đình họ.

Một bé gái 12 tuổi quỳ trước tòa quà chính phủ, cầu xin các quan chức đi ngang qua: "Cầu xin chú, làm ơn cứu mẹ cháu. Nhà cháu không có tiền, cầu xin chú."

Họ không có tiền, cần sự giúp đỡ của chính phủ.

Quan chức thì có thể nói gì? Bọn họ nói nhiều nhất chính là: "Chúng tôi không phải bác sĩ, không thể cứu người. Mọi người nên đến bệnh viện để chữa trị."

Liệu bệnh viện sẽ cứu một người không một xu dính túi sao? Đáp án là không, bởi vì họ cũng không nhận được lợi ích gì.

Không có tình người, chỉ có thái độ thờ ơ.

Giữ tiền cứu trợ của quốc gia, thì sẽ phải cung cấp miễn phí sao.

Bạn nghĩ rằng, một lòng vì dân sao, sai rồi. Nếu gia đình bạn không giàu có, cha của bạn không phải Lý Cương. Thì trong mắt chính phủ và pháp luật, bạn chỉ là thứ cặn bã.

Quan chức chính phủ đều là kẻ chỉ biết có tiền, làm sao quan tâm đến sống chết của dân?

Tất cả mọi người đều biết là có người thả giun sán dây vào trong sông Lưu Giang, nhưng chính phủ chỉ tỏ thái độ thờ ơ lạnh nhạt, ngoài miệng chỉ lo an ủi dân chúng.

Giun sán dây không lây nhiễm cho gia đình họ, nên họ chỉ căn bản ngồi đó nhìn và cười ha ha.

Thị trấn đáng sợ này ai còn muốn ở lại? Chỉ lo cầm tiền, rồi cùng gia đình bỏ chạy đi nơi khác.

Như Lỗ Tấn đã từng nói: Trung Quốc luôn có rất ít anh hùng thất bại, ít người kháng cự ngoan cường, ít chiến binh dám chiến đấu một mình, ít ai khóc thương cho kẻ phản bội. Khi thấy chiến thắng thì họ xúm lại, khi thất bại thì dồn dập trốn đi.

Có người chỉ cười mà xem trò vui, còn hơn tình nguyện đi giúp đỡ người bị bệnh dịch.

Bọn họ lấy tâm lý gì để nhìn dịch bệnh, như đang xem một bộ phim tận thế của loài người sao? Chúng ta hoàn toàn không biết.

Bốn người đều tập trung ăn cơm, không nói lời nào.

Dạ Phàm Linh suy nghĩ một lúc nói: "Tôi cảm thấy trận dịch này có chút kì lạ, không chừng hung thủ đã mở rộng phạm vi 'trừng phạt' lên toàn bộ thị trấn. Ngày mai chúng ta nên đến sông Lưu Dương và Thanh Thủy Tự điều tra."

Hoàng Tử Vi gật đầu: "Sự trả thù của hung thủ đã leo thang ra toàn bộ thị trấn, phải nhanh chóng điều tra."

Võ Tân Nhu rót một ly nước nói: "Hai chị, ăn cơm trước đi."

Không khí nặng nề giảm bớt, bốn người gắp thức ăn cho nhau.

Sau khi cơm nước xong, tổ trọng án tìm một khách sạn ở gần đó.

Hoàng Tử Vi với Dạ Phàm Linh ở chung một phòng, phòng không lớn nhưng đủ chỗ đặt cái giường.

Dạ Phàm Linh ngồi trên salong hơi giật mình nói với Hoàng Tử Vi: "Tôi đi ra ngoài mua nước, hóng gió một chút, hơi ngột ngạt."

Hoàng Tử Vi mở máy tính lên, nói: "Cô đi đi, tôi kiểm tra vài thứ."

Dạ Phàm Linh gật đầu: "Được."

Nàng đẩy cửa ra ngoài.

Trời đã tối, Dạ Phàm Linh đi tới cầu thang của khách sạn.

Khi nàng bước xuống lầu nghe có tiếng nôn mửa, tiếp đó là nhìn thấy một phụ nữ đang say ở trước khách sạn.

Người phụ nữ ngẩng đầu lên nhìn Dạ Phàm Linh. Dạ Phàm Linh có chút ngạc nhiên nói: "Tư San, sao cậu lại ở đây?"

Doãn Tư San kìm chế nôn mửa nói: "Phàm Linh à, mình đến tìm cậu. Vừa rồi ở quán bar có uống chút rượu, nên muốn tìm khách sạn nghỉ ngơi, vừa đến đây thì gặp cậu. Mình nghe nói ở Phong Đô xảy ra dịch bệnh, cậu đừng điều tra nữa, theo mình về Triều Dương đi."

Dạ Phàm Linh lắc đầu: "Không được Tư San. Mình nhất định phải điều tra, ngày mai cậu nên quay về đi."

Doãn Tư San: "Mình không về, mình sẽ ở lại. Mình không muốn thấy cậu mạo hiểm ở lại Phong Đô."

Nàng dìu Doãn Tư San đến quầy lễ tân, thuê một phòng đơn, sau đó đỡ cô lên lầu. Vừa lên cầu thang, thì Hoàng Tử Vi đi ra nhìn thấy hai người, liền ho khan hai tiếng.

Dạ Phàm Linh tất nhiên hiểu ý Hoàng Tử Vĩ, nàng đưa Doãn Tư San vào phòng rồi đi ra.

Hoàng Tử Vi: "Dạ Phàm Linh, sao bạn của cô lại đến Phong Đô?"

Dạ Phàm Linh lắc đầu: "Chắc sợ tôi bị nhiễm bệnh dịch, nên.........."

Hoàng Tử Vi lại ho khan hai tiếng: "Cô cần chú ý một chút, chúng ta đang đi điều tra, đừng để những thứ khác làm ảnh hưởng."

Dạ Phàm Linh: "Tổ trưởng Hoàng, tôi biết."

Trở vào phòng, Hoàng Tử Vi khó chịu không nói gì, Dạ Phàm Linh thì có vẻ mệt mỏi.

Hai người nằm trên giường, Dạ Phàm Linh nói: "Tổ trưởng Hoàng, vẻ mặt của cô rất lạ?"

Hoàng Tử Vi lắc đầu: "Không có, cô nhìn nhầm rồi."

Mọi thứ đều viết lên mặt của cô rồi kìa, tổ trưởng Hoàng chắc đang giận vì chuyện Doãn Tư San.

Dạ Phàm Linh muốn vạch trần suy nghĩ của Hoàng Tử Vi, cười nói: "Tôi biết, tổ trưởng Hoàng đang sợ bị nhiễm bệnh phải không? Sẽ phải chết ở đây."

Hoàng Tử Vi: "Tôi không sợ, cô sợ sao?"

Dạ Phàm Linh: "Không sợ, nghĩ kỹ thì cũng chẳng có gì đáng sợ. Yên tâm đi, có tôi ở đây, cô sẽ không chết."

Hoàng Tử Vi: "Cô cũng sẽ không."

Nằm một lúc, Hoàng Tử Vi nhắm mắt thầm nghĩ: thật ra chỉ cần có em ở đây, tôi không sợ chết.

Dạ Phàm Linh thấy Hoàng Tử Vi đã ngủ, liền tắt đèn, nói: "Ngủ ngon."

Nàng nhắm mắt, trong lòng thầm nói: chúng ta sẽ không chết, chúng ta đều sẽ sống sót.

Mãi đến tận 3 giờ đêm, một tiếng thét chói tai của phụ nữ vang lên bên ngoài.

"A a a.......giun....." - Giọng hét của Doãn Tư San vang dội cả lầu.

Dạ Phàm Linh tỉnh dậy, khoác áo đi ra. Hoàng Tử Vi bên cạnh cũng đi theo.

Võ Tân Nhu với Vạn Hiểu Sương cũng nghe thấy tiếng hét nên chạy ra, cùng đến xem tình hình.

Doãn Tư San ngã dưới đất, chỉ vào phòng tắm công cộng của khách sạn.

Bên trong có một người đàn ông đang uống nước từ vòi, rất nhiều giun bò ra từ miệng của anh ta.

Giun sinh sôi nảy nỡ, liên tục từ trong cơ thể của anh ta bò ra ngoài.

Anh ta chết trong hồ tắm, úp hẳn mặt xuống nước, chết rất khó coi.

Cái xác nổi lềnh bềnh trong hồ.

Những con giun sán thì ngọ nguậy trong nước.

Chúng cứ như những con đĩa hút máu, muốn hút khô cả cơ thể anh ta.

Cả người anh ta bị giun sán ép khô, máu đen từ trong mắt chảy ra.

Vạn Hiểu Sương đeo găng tay, đến xem qua thi thể, nói: "Thời gian chết chỉ cách đây vài phút, đúng là nước có gì đó không ổn."

Nước trong hồ đã bị nhuộm đỏ và đen vì máu.

Nàng lấy trong rương ra một cái lọ, hứng một ít nước từ trong vòi, nói: "Tốt nhất mọi người đừng dùng nước máy, cũng đừng đụng vào nước. Tôi phải kiểm tra chất lượng nước, sẽ biết chuyện gì xảy ra."

Võ Tân Nhu lắc đầu: "Không phải chứ, vậy chúng ta dùng nước gì?"

Vạn Hiểu Sương: "Yên tâm. Tôi có thuốc đặc trị giun sán."

Dạ Phàm Linh cười: "Đúng là pháp y của tổ chúng ta, rương bách bảo."

Bốn người thở phào nhẹ nhõm, cũng còn may tối nay ai cũng mệt rã rời, nên không có ai đi tắm.

Tổ trọng án rất nhanh biết được, nguồn nước của khách sạn liên thông với sông Lưu Dương.

Sáng 9 giờ, tổ trọng án đi đến sông Lưu Dương, con sông đã sớm bị phong tỏa.

Bốn người kéo dải băng vàng đi vào, Vạn Hiểu Sương lấy một số chất từ nước.

Có một người đứng trơ trọi ở bờ sông Lưu Dương, nước mắt ướt đẫm.

Ánh mắt thẫn thờ nhìn con sông, tràn đầy tuyệt vọng.

Là do bụi bay vào mắt anh, hay là gió sông thổi qua làm tim anh đau nhói?

Dạ Phàm Linh đi tới hỏi anh: "Xin chào. Con sông này đang có dịch bệnh, nếu không muốn bị lây nhiễm, tôi khuyên anh nên rời khỏi đây."

Anh lắc đầu: "Tôi không đi, tôi muốn ở đây với em ấy."

Ngón tay anh chỉ vào giữa sông: "Cô biết không, em ấy chết rồi, bởi vì con sông này. Tôi biết mọi người bị nhiễm bệnh đều là do con sông này."

Một trận dịch bệnh bùng phát, làm tan nát biết bao giấc mơ mà con người chưa hoàn thành, thậm chí là ảo tưởng về tình yêu.

Tổ trọng án biết được bạn gái của anh chàng trẻ tuổi tên Tần Giang này, vào ngày 15 tháng 3 đi tới Thanh Thủy Tự dâng hương, sau đó thì cùng bạn bè đến sông Lưu Dương bơi lội. Trở về liền bắt đầu phát sốt.

Tần Giang sợ hãi, đưa bạn gái Lâm Hiểu Huyên vào bệnh viện, cô bị sốt đến 39 độ.

Sau khi nhiệt độ được hạ xuống, bệnh tình của Lâm Hiểu Huyên có chuyển biến tốt, thì cô lại bắt đầu ăn uống quá mức.

Ăn uống quá no, nên cô ói không ngừng.

Tất cả những gì đã ăn uống, đều trào ngược ra hết.

Tần Giang lại đưa Lâm Hiểu Huyên vào bệnh viện, bác sĩ nói với anh: "Cô ấy bị nhiễm bệnh dịch, cần phải cách ly, hai người tạm thời không nên gặp nhau."

Tần Giang mỗi ngày đều ở trước phòng cách ly chờ đợi, kết quả chờ được thông báo Lâm Hiểu Huyên đã chết.

Khi bạn nhìn thấy người yêu thương chết trước mặt mình, bạn sẽ biết có bao nhiêu đau đớn.

Khi mất đi người ấy, bạn sẽ biết bạn cần họ đến mức nào.

Tần Giang khóc cạn nước mắt bên thi thể của Lâm Hiểu Huyên.

Sau khi an táng Lâm Hiểu Huyên, mỗi ngày Tần Giang đều đến ngồi ở bờ sông Lưu Dương.

Cái chết có lẽ cũng sẽ đưa anh đi, đến một ngày nào đó không còn chịu nỗi nữa, anh sẽ trực tiếp nhảy xuống sông Lưu Dương.

Võ Tân Nhu nói: "Tần Giang, anh phải suy nghĩ thật kỹ. Người yêu Lâm Hiểu Huyên của anh đã đi rồi, thế nhưng ở dưới đó cô ấy vẫn mong anh sống thật tốt, chứ không phải mỗi ngày ngồi ở đây."

Tần Giang lắc đầu: "Mấy cô đừng cản tôi. Tôi đã nghĩ rất lâu rồi, vài ngày nữa là kỷ niệm quen nhau của tôi với Lâm Hiểu Huyên. Đến lúc đó, tôi sẽ đi cùng em ấy."

Khi tổ trọng án rời đi, họ vẫn nhìn thấy Tần Giang ngồi đó nhìn về phía xa.

Trên thế giới này, gặp được người mình yêu rất khó, ở bên nhau lại càng khó hơn. Có thể cùng nhau vượt qua mưa gió, thì lại càng không phải chuyện dễ dàng.

Tình cảm là cần thời gian vun đắp, rất khó để hòa hợp và bao dung.

Tằng kinh thương hải nan vi thủy, trừ khước Vu Sơn bất thị vân.*

Sau khi thấu mọi thứ, Tần Giang phát hiện trên đời không ai có thể so sánh được với Lâm Hiểu Huyên.

Kỷ niệm đủ khiến người ta nhớ tới, có một người đã từng xuất hiện trong cuộc sống của mình, Tần Giang thấy như vậy là đủ rồi.

Một người đã muốn chết thì không ngăn được, họ chỉ có thể cho Tần Giang lời khuyên.


------------

Tằng kinh thương hải nan vi thủy, trừ khước Vu Sơn bất thị vân.*: trích một câu thơ của bài Ly tứ kỳ 4 - Nguyên Chẩn.

Ý nghĩa dựa vào dịch nghĩa trên gg: Đã qua biển lớn, ngại gì nước. Chưa đến Vu Sơn chẳng biết mây.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play